Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1883: Lão đại đi đâu thì đệ sẽ đi theo tới đó

Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Xin lỗi, từ giờ trở đi thầy không còn là chủ nhiệm lớp của em nữa, tiểu gia đây giờ cũng chẳng phải học sinh của thầy nữa.”

Thầy Tần sửng sốt: “Em có ý gì hả, em định làm gì?”

Lộ Tu Triệt thu lại đồ, đứng lên: “Ý là Nhạc ca của em không vui, Nhạc ca của em tức giận rồi, cho nên… không thèm ở đây nữa.”

Thầy Tần hơi luống cuống: “Không… không ở đây nữa, các em định đi đâu chứ?”

Lộ Tu Triệt đi ra cửa: “Nhạc ca thích đi đâu thì sẽ tới đó thôi, năm ba này còn nhiều lớp mà, tùy tiện chọn một cái là được.”

Thầy Tần sợ hãi, vội vàng nói: “Nhạc Thính Phong, em thật sự muốn đi sao?”

Nhạc Thính Phong châm biếm: “Không đi, chẳng lẽ ở đây để bị ghê tởm à?”

Cậu cũng không định nhiều chuyện như thế, nhưng con bé lớp trưởng họ Vương kia và thầy chủ nhiệm liên tục kẻ xướng người họa chọc cho cậu tức giận.

Cậu đã nói nhiều lần rằng cậu không thích làm lớp phó học tập gì đó nhưng bọn họ không nghe, kiểu gì cũng ép buộc cậu làm.

Chuyện mà Nhạc Thính Phong không thích thì không ai có thể cưỡng chế cậu làm được.

Nghĩ tới một năm này phải ở chung với đám người như vậy, Nhạc Thính Phong thấy đau cả đầu, sao lại có lắm người vớ vẩn như thế chứ.

Giống cô Tống chủ nhiệm năm hai chẳng phải tốt hơn sao? Cậu không thích làm thì cô ấy không bao giờ miễn cưỡng cậu.

Học ở đây sẽ chẳng được thư thái, thầy giáo kiểu này Nhạc Thính Phong chẳng cần, nếu không một năm này nhất định không được yên.

Cậu chỉ muốn thành thật học cho hết năm ba này, thi vào cao trung mà sao lại khó như thế chứ.

Thầy Tần luống cuống, lúc trước khi được chỉ định làm chủ nhiệm lớp A, các thầy cô trong trường ai cũng hâm mộ ông ta, chẳng phải vì ông ta có một học trò báu vật tên là Nhạc Thính Phong sao?

“Nhạc Thính Phong, em nghĩ cho kỹ đi, thay lớp là chuyện lớn, đây là lớp A.”

Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Lớp A ư? Liên quan gì tới em? Học ở lớp nào cũng chẳng ngăn em lấy được vị trí số một.”

Đối với Nhạc Thính Phong mà nói, học ở lớp nào cũng chẳng quan trọng. Cậu chỉ cần một lớp học hòa bình, không làm ảnh hưởng tới cậu là được.

Cậu cũng chỉ cần một chủ nhiệm bớt lo việc người khác là được.

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Đúng thế, dù Nhạc ca đi chỗ nào thì vị trí số một cũng theo tới đó, ở đâu, ai dạy cũng không quan trọng.”

Thầy Tần thấy cậu cũng mang cặp ra ngoài thì tức giận: “Lộ Tu Triệt, em ra ngoài làm gì, quay về ngay.”

Lộ Tu Triệt đi tới bên cạnh Nhạc Thính Phong: “Em cũng đổi lớp mà, Nhạc ca đi chỗ nào thì em theo tới đó.”

Thầy Tần khiếp sợ, Nhạc Thính Phong còn chưa khuyên về được mà giờ lại có thêm một đứa muốn đi, ông ta hối hận rồi, sớm biết như vậy đã không ép cậu ta làm lớp phó học tập gì đó.

Ông ta cắn răng nói: “Lộ Tu Triệt, em vất vả lắm mới vào được lớp A, em định từ bỏ như vậy sao?”

Lộ Tu Triệt nhún vai: “Đúng thế, vất vả lắm em mới vào được lớp A, đó chẳng phải là vì em lo lắng sẽ bị tách ra khỏi lão đại sao, nếu không tại sao em phải nỗ lực như thế chứ.”

Nhạc Thính Phong đã đi xa rồi, Lộ Tu Triệt vội vàng đuổi theo: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Tìm một chủ nhiệm lớp không lắm chuyện như thế.”

“Được.”

Thầy Tần đuổi theo, nói: “Các em nghĩ cho kỹ vào, đây là lớp A, là lớp tốt nhất của năm ba, chỉ có ở lớp này mới có thể thi đậu được vào trường cao trung tốt nhất, các em đừng coi chuyện thi cử như trò đùa thế.”

Lộ Tu Triệt châm chọc: “Lớp A thì sao chứ ạ? Đặc biệt lắm sao? Em từ bét bảng của trường tiến vào vị trí top 5 cũng không học ở lớp A, cũng chẳng do thầy dạy.”