Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1824: Giáo viên đến, đừng gọi tớ

"Được được được, cậu lợi hại được chưa, hầy, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Cậu sẽ không tự dưng vô duyên vô cớ không đi học.”

Nhạc Thính Phong vẫn còn hơi buồn ngủ, ngáp dài một cái: “Tối qua dì Tiểu Ái sinh rồi.”

Lộ Tu Triệt vừa nghe liền kêu lên một tiếng: “Hả? Thật à?”

Nhạc Thính Phong nằm bò xuống: “Tất nhiên là thật rồi.”

Lộ Tu Triệt đột nhiên vô cùng kích động: “Vậy… vậy em bé có xinh không?”

“Không… khụ, cũng khá đáng yêu.” Nhạc Thính Phong vốn định nói không xinh, nhưng dù có không xinh đến mấy cũng là em bé nhà cậu, không được nói xấu.

Lộ Tu Triệt có chút ngồi không yên: “Ây da, muốn đi gặp nó quá, hôm nay tan học tớ cũng đi.”

Nhạc Thính Phong lập tức nói: “Không được, cậu không được đi.”

“Tại sao?”

“Mấy ngày hôm nay cơ thể của dì Tiểu Ái vẫn rất yếu, không có thời gian để ý đến người đi thăm, nếu muốn đi thì đợi thêm vài ngày nữa.”

Tin tức em bé ra đời vẫn chưa truyền ra ngoài, ngoại trừ người trong nhà, người ngoài đều không biết, Du Dực sợ một số người biết sẽ xách đồ đạc chạy đến đó, làm phiền dì Tiểu Ái nghỉ ngơi.

Lộ Tu Triệt xoắn xuýt: “Nhưng mà, tớ thật sự muốn đi mà!”

“Đợi mấy ngày nữa đi, sức khỏe của dì Tiểu Ái bây giờ rất không tốt.”

Ngồi dậy nói chuyện còn có chút khó khăn, đến bây giờ vẫn chưa xuống giường đi bộ được, tối qua nhìn thấy mấy sản phụ đó kêu la thảm thiết, trong lòng Nhạc Thính Phong bị ảnh hưởng.

Lộ Tu Triệt có chút ủ rũ: “Được rồi.”

Nhạc Thính Phong bỗng nhiên hỏi cậu: “Sau này cậu có vợ, sẽ để cô ấy sinh cả mấy đứa con cho cậu à?”

Lộ Tu Triệt hết sức kinh ngạc: “Cậu… sao tự nhiên lại hỏi về vấn đề này?”

“Cậu không cần quan tâm, trả lời là được.”

“Để tớ nghĩ xem đã?” Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Lộ Tu Triệt nói: “Nếu là tớ, tớ nghĩ… có thể đấy, lúc tớ còn nhỏ chỉ có một mình ở nhà, điều tớ ao ước nhất là có anh chị em chơi cùng, ruột thịt ấy.”

Trong lòng Lộ Tu Triệt rất mong ngóng có anh chị em, ngày trước cậu rất cô đơn.

Nếu sau này cậu có con, sẽ không chỉ có một đứa.

Nhạc Thính Phong không nói gì, nhắm mắt ngủ.

Được một lúc, đoán trước chuông sắp reo, Nhạc Thính Phong nói một câu: “Giáo viên đến, đừng gọi tớ.”

Lộ Tu Triệt, chết… tiệt!



Tô Ngưng Mi và Hạ An Lan vốn là nói ngày hôm sau sẽ về, nhưng ngay 11 giờ đêm hôm đó, cả hai người họ đã xuống máy bay.

Không về nhà trước mà trực tiếp đến bệnh viện.

Hạ An Lan tất nhiên rất muốn gặp em gái, thế nhưng, giờ này đã rất muộn rồi, anh nói: “Mi Mi, bây giờ chúng ta đến bệnh viện thì có ích gì, Tiểu Ái chắc chắn đã ngủ rồi, em chắc không đến mức gọi em ấy dậy đấy chứ.”

Tô Ngưng Mi nói: “Vậy em cũng đi, có khi còn có thể nhìn thấy cháu.”

Cô lườm Hạ An Lan một cái: “Anh trai như anh cũng thật là, em thấy anh chẳng quan tâm đến em gái và cháu trai một chút nào sao ấy?”

Hạ An Lan bị oan mà: “Vợ à, sao anh có thể không quan tâm chứ?”

“Anh xem vừa xuống máy bay một cái, anh không nói đi thăm Tiểu Ái và cháu trước lại còn muốn về nhà.”

“Việc này…” Hạ An Lan giải thích: “Đó là vì giờ đã muộn rồi, anh lo sẽ làm phiền Tiểu Ái nghỉ ngơi.” Hạ An Lan cũng muốn thăm em gái và cháu, nhưng giờ này đã rất muộn rồi, cơ thể sản phụ lại yếu, chắc chắn sẽ không thăm được.

Cho nên anh mới nghĩ hay là về nhà trước.

“Không đánh thức em ấy là được, chúng ta đứng bên ngoài nhìn.” Tô Ngưng Mi rất muốn nhìn thấy cháu.

Hạ An Lan gật đầu cười: “Được được, em nói gì cũng đúng.”