"Tự mình gắp tất nhiên không ngon bằng vợ gắp cho rồi.” Du Dực trịnh trọng nói, hoàn toàn không để ý câu nói này của mình để người già và trẻ nhỏ nghe thấy thì làm sao?
Có điều tốt ở chỗ, những người đang ngồi đều đã quen từ lâu rồi.
Hai má của Tiểu Ái hơi đỏ, Du Dực bây giờ so với anh ngày mới quen nhau giống như hoàn toàn biến thành một người khác, đâu còn cái dáng vẻ nghiêm túc, nói năng cẩn thận ngày trước nữa.
Thế nhưng... anh như thế nào, cô đều thích.
Nhị lão Hạ gia đối với hai con người ân ái không coi ai ra gì đều đã coi như chuyện bình thường, ông Hạ nói: “Tuy nói lần này Trần gia đến giây phút cuối cùng mới nhấc được chân ra khỏi vũng bùn lầy, nhưng... trải qua lần ồn ào này, đoán chừng trong nhà sợ sẽ phải mất vài năm mới ngóc dậy được, suy cho cùng trước khi tổ chức hôn lễ Phạm gia này đã đào không ít tiền từ Trần gia.”
Du Dực nhè xương ra, nói: “Còn không phải sao? Cho nên mới nói may là con đến đó mà, sau này con sẽ tìm người mang những giấy tờ nhà, xe đã viết đều trả lại người ta, Phạm gia đó đòi một nửa căn nhà và xe, đừng có hòng, có thể đổi về một chút thiệt hại cũng được.”
Ông Hạ gật đầu: “Như vậy cũng tốt!”
Thanh Ti ngồi bên cạnh nói: “Ba nói rất đúng, cũng may là ba đến đó, nếu không thì chú Trần xui xẻo rồi, có điều mẹ ơi, mẹ có cần suy nghĩ cho ba tiền tiêu vặt mỗi tháng nhiều thêm một chút không?”
Nhạc Thính Phong cau mày, dưới biểu cảm khiếp sợ của Du Dực, cười nói: “Đúng vậy, chú Du ở trước mặt bao nhiêu người đòi lại ngân phiếu trong lì xì, nói số tiền đó là số tiền tiêu vặt xin lĩnh trước từ dì Tiểu Ái, nếu không mang tiền về, dì sẽ không tha cho chú, hôm nay có rất nhiều người cười chú nữa cơ, dì Tiểu Ái, hay là dì bình thường cho chú thêm chút tiền tiêu vặt đi.”
Du Dực hằm hằm trừng mắt nhìn Nhạc Thính Phong, tiểu tử thối, muốn hại chết anh hay sao?
Bàn cơm đột nhiên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn anh.
Tiểu Ái đặt đũa xuống quay đầu nhìn Du Dực vừa cười vừa nhẹ nhàng hỏi: “Chồng à, anh chê em bình thường đưa cho anh ít tiền tiêu vặt à?”
Du Dực lập tức bỏ đũa xuống, ngồi thẳng người, nghiêm túc thành thật nói: “Ít? Ít ở đâu, không ít một chút nào, anh còn tiêu không hết đây này, đang nghĩ sang tháng sau có cần bảo em giảm đi một chút không.”
Khuôn mặt Thanh Ti đầy kinh ngạc: “Hả? Nhưng mà ba, trưa nay không phải ba còn nói...”
Du Dực lập tức cắt ngang lời Thanh Ti: “Nói gì vậy? Đó đều là ba cố tình nói cho người nhà Phạm gia nghe thấy. Ba lấy cớ muốn lấy lại tiền sau đó ra tay với người nhà Phạm gia.”
Nói xong anh vẫn rất nghiêm túc nói với Tiểu Ái: “Thật đấy vợ, anh chỉ là lấy một cái cớ... tuyệt đối không phải là lời thật lòng.”
Trong lòng anh gào thét thảm thiết: Con gái, ba biết con muốn giúp ba xin thêm tiền tiêu vặt, nhưng mà, không phải xin như vậy đâu.
Thanh Ti lắc lắc đầu, có chút không hiểu: “Thật... sao?”
Cô bé cảm thấy người lớn nói chuyện, sao lại trước sau không giống nhau vậy?
Trước đó ba rõ ràng còn nói bản thân rất thảm.
Du Dực gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi~”
Tiểu Ái hơi nghiêng đầu nhìn anh, “Tiền tiêu vặt đủ tiêu thật sao?”
“Đủ thật.”Du Dực nói vô cùng chắc chắn, ánh mắt chân thành, nhìn dáng vẻ như tuyệt đối không nói dối.
Tiểu Ái tiếp tục hỏi: “Còn tiêu không hết sao?”
Du Dực lại gật đầu: “Tiêu không hết.”
Tiểu Ái mỉm cười, “Vậy à, vậy... em yên tâm rồi, vốn còn lo anh không đủ tiền tiêu cơ, vậy mà... Nếu đã như vậy, tháng sau... giảm một nửa đi.”
Trong lòng Du Dực hậm hực, trên mặt lại tỏ vẻ vui mừng: “Được, vợ!”