"Hơn nữa, qua xét nghiệm, chúng tôi còn phát hiện, thành phần của loại dược vật này còn mạnh hơn công hiệu của các loại thuốc kích thích bình thường rất nhiều, may mà người bệnh dùng ít, hơn nữa lại được cấp cứu kịp thời, cho nên hiện mới có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng cho ông cụ.”
Lộ Tu Triệt bình tĩnh nghe xong lời mà bác sĩ giải thích với Lộ Hướng Đông. Những thành phần trong thuốc đều là những thuật ngữ chuyên ngành mà cậu nghe không hiểu, nhưng cậu biết, ý của bác sĩ là tất cả đều là thuốc kích dục. Đối với người bị bệnh tim, mọi người đều biết rõ là phải tránh vận động kịch liệt, tránh để máu huyết lưu thông nhanh, tránh các loại thuốc khiến tim đập nhanh, nếu không, chắc chắn sẽ phát bệnh.
Ở nhà họ Lộ, so với ông cụ thì tim của bà Lộ lại càng không tốt, vậy nên trong nhà nhất định không thể xuất hiện mấy thứ này, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng phải vô cùng cẩn thận.
Cho nên, việc ông cụ xảy ra chuyện này chỉ có thể chứng minh một vấn đề, trận phát bệnh này rất đáng ngờ, nhất định là có người muốn hại ông cụ.
Về phần người này là ai, còn phải nghĩ nữa hay sao? Ngoại trừ Dư Viễn Phàm thì còn là ai vào đây nữa?
Lộ Tu Triệt lại hối hận, cậu không nên chỉ đánh cho Dư Viễn Phàm một trận tơi bời như thế, mà phả là đánh chết tên đó luôn mới đúng.
Tuổi còn nhỏ mà đã biết đi hại người, bảo sao tên đó lại hưng phấn như vậy, xem ra nó cho rằng sau khi nó bỏ thuốc thì ông cụ nhất định sẽ chết, nhất định sẽ không có cơ hội sống sót, cho nên nó mới có thể hăng hái như vậy?
Lộ Tu Triệt cười lạnh, thật không hiểu ông già của cậu khi biết đứa con ngoan ngoãn của mình lại bỏ thuốc để giết chết ba mình thì tâm tình hiện giờ của ông ta ra sao đây?
Lại nhìn sang Lộ Hướng Đông, cả người đã muốn xụi lơ, bác sĩ không phải cảnh sát, ông ta nói kết quả xét nghiệm cho Lộ Hướng Đông, tuy rằng không nói thẳng: ba của anh là bị người ta hãm hại. Nhưng ý tứ của ông ta cũng không kém thế là bao.
Lộ Hướng Đông không phải tên ngốc. Hắn biết rõ, trong khoảng thời gian đó, người có thể hại ông cụ, ngoại trừ Dư Viễn Phàm thì không còn ai khác.
Thân mình Lộ Hướng Đông run rẩy. Hắn nhớ đến lời của bà cụ, sau khi Dư Viễn Phàm đi, ông cụ đã tức giận không nhẹ, bà đưa chén nước để ông uống một ngụm.
Ông cụ uống một ngụm nước nhỏ, sau đó thì bắt đầu không ổn.
Vấn đề nhất định là ở tại chén nước kia, thuốc... Nói vậy, thuốc được bỏ vào chén nước. Bà cụ có nói với hắn, lúc đó bà lo là ông cụ nói chuyện qua nghiêm khắc nên liền kéo ông ra ngoài một lúc, lúc ấy... Chỉ có một mình Dư Viễn Phàm ở phòng khách.
Tâm tình của Lộ Hướng Đông hiện giờ đang trải qua ngũ vị tạp trần. Hắn nên làm gì bây giờ? Con trai hắn bỏ thuốc, đầu độc ba ruột hắn, hơn nữa nó còn suýt thành công. Hiện giờ ông cụ ở trong phòng cấp cứu, sinh tử thế nào chưa biết, thậm chí có thể an toàn vượt qua cơn nguy kịch không cũng chưa biết!
Lộ Hướng Đông nhớ tới lời mà mấy ngày hôm trước ông cụ nói với hắn, mỗi chuyện mà ông làm đều là vì muốn tốt cho hắn. Ông cụ nói, Dư Viễn Phàm không thể bước vào nhà họ Lộ, đứa bé ấy đã bị nuôi thành kẻ không ra sao mất rồi...
Lúc ấy hắn còn cảm thấy ba mình nghĩ nhiều rồi. Nhưng giờ đây... Hắn hối hận, thật sự hối hận rồi...
Lúc trước, có lẽ hắn thật sự không nên ở cùng một chỗ với Dư Mộng Nhân, nếu không đã không có nhiều phiền toái đến vậy.
Dư Viễn Phàm mới chỉ có mấy tuổi đầu như vậy mà đã dám làm hại người khác, thậm chí người mà nó hại lại chính là thân nhân của nó...
Thật không biết, về sau, sau khi nó trưởng thành thì sẽ còn làm ra được chuyện gì nữa! Trách không được rằng ông cụ không muốn để nó bước vào nhà họ Lộ.
Hiện giờ, Lộ Hướng Đông nghĩ đến đều cảm thấy từng trận hàn khí lạnh buốt...
Bác sĩ nói xong, do dự một lát liền nói: “Tôi nghĩ, Lộ tiên sinh, ngài có lẽ... Có thể gọi cảnh sát tới thôi.”
Trong lòng Lộ Hướng Đông lộp bộp một tiếng, báo cảnh sát ư... Chuyện này... Hắn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng đã...