"Cháu không cầu mong nhà họ Lộ có thể nhận cháu quay về nhà, nhưng tốt xấu gì, cháu cũng là cháu trai nhà họ Lộ, vậy ít nhất... Ít nhất ông bà có thể cho cháu một cuộc sống an ổn hơn được không?”
“Ông Lộ... Ông xem chuyện này...” Bà cụ nghe xong thì vô cùng đau lòng, mặc kệ đây có phải là đứa nhỏ của nhà họ Lộ bọn họ hay không, cho dù là người ngoài thì khi nghe xong những lời nó nói, bà cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, cơm ăn không đủ no, ngày ngày đi bộ đến trường, về nhà lại còn bị đánh nữa, thế này quả thật là vô cùng đáng thương.
Lộ lão gia nâng tay, ý bảo bà đừng nói nữa, so với bà, ông Lộ vô cùng lý trí, chuyện mà Dư Viễn Phàm nói là thật nhưng cũng không thê thảm như nó mô tả.
Ông Lộ hỏi cậu ta: “Cậu muốn một cuộc an ổn sao?”
Dư Viễn Phàm nắm chặt quần mình, cắn răng gật đầu: “Vâng...”
“Tôi hỏi lại cậu một lần nữa, cậu thật sự muốn có một cuộc sống yên ổn sao?”
Dư Viễn Phàm do dự, cậu nghĩ xem liệu có nên nói rằng mình muốn được quay về nhà họ Lộ không, nhưng nếu nói như vậy thì hai ông bà này liệu có nghĩ rằng cậu quá tham lam mà không cho cậu quay về nữa không? Do dự một hồi, cậu gật đầu: “Vâng...”
Lộ lão gia lắc đầu: “Được rồi, cậu trở về đi.”
Vừa rồi ông đã cho Dư Viễn Phàm cơ hội. Hai lần vừa rồi, chỉ cần cậu ta dám nói dù chỉ một lần rằng cậu ta muốn bước vào nhà họ Lộ thì có lẽ ông sẽ để cậu ta vào được.
Bởi vì điều này ít nhất cũng chứng minh rằng, cậu ta có dũng khí, can đảm, dám một mình một người đứng trước mặt ông mà nói lời dứt khoát.
Điều này ít nhất chứng minh rằng cậu ta cũng không đến mức hoàn toàn vô dụng, vẫn còn đường cứu vãn.
Nhưng Dư Viễn Phàm lại tự cho mình là thông minh, mới có 14 tuổi đầu, đầu óc cũng chỉ là chút thông minh nho nhỏ, nhưng mà nhãn giới đã muốn huỷ diệt rồi.
Dư Viễn Phàm kinh ngạc: “Trở về... Trở về ư, ông nội, người... Không...”
Lộ lão gia hỏi ngược lại cậu ta: “Không cái gì? Không đồng ý cho cậu ở lại, đúng không?”
Dư Viễn Phàm vốn cho rằng mình thể hiện bản thân không có đam mê giàu sang phú quý, không có bộ dạng muốn theo đuổi thế này thì có thể khiến Lộ lão gia vừa lòng, như vậy sẽ để cậu ta ở lại.
Nhưng mà, ông ta lại bảo cậu quay về, bảo cậu ta tiếp tục ở cùng với Dư Mộng Nhân, không, cậu không muốn, không muốn như vậy!!!
Lộ lão gia nói: “Vừa rồi tôi đã hỏi cậu hai lần, nhưng chính bản thân cậu không hề nắm chắc cơ hội. Nếu vừa rồi cậu nói cậu muốn ở lại thì tôi sẽ cho cậu ở lại. Nhưng cậu lại bỏ qua cơ hội, về đi, cậu không phù hợp với nhà họ Lộ.”
Đứa bé Dư Viễn Phàm này có lẽ cả đời chỉ có thể tầm thường, không có chí tiến thủ như vậy, ít nhất trước mắt là như thế.
Hy vọng của Dư Viễn Phàm cứ thế bị ngâm nước nóng. Cậu ta không hề cam lòng: “Ông chỉ lần đầu tiên gặp mặt cháu, ông cũng không ở cùng cháu, làm sao ông lại cho rằng cháu không thích hợp chứ? Hay là ông cho rằng cháu không xuất sắc như Lộ Tu Triệt? Lý do là gì ông thử nghĩ mà xem, hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn của cháu với nó là dạng gì, chịu sự giáo dục thế nào chứ? Tại sao cháu không xuất sắc như nó, đó là bởi từ nhỏ đến giờ nó đều được hưởng những tài nguyên tốt nhất của nhà họ Lộ, còn cháu thì cái gì cũng không hề có...”
Dư Viễn Phàm một hơi nói tất cả những oán niệm trong lòng mình ra: “Nếu cháu cũng giống với Lộ Tu Triệt, từ nhỏ đã được cơm áo không lo, từ nhỏ được hưởng cùng một loại giáo dục như nó thì cháu cam đoan, cháu nhất định sẽ còn xuất sắc hơn nó gấp trăm lần...”
Ông Lộ thấy cậu ta càng nói càng quá phận, đứa nhỏ này trong tư tưởng đã quá mức vặn vẹo rồi, ông cả giận nói: “Được rồi, nhà tôi không phải là nơi để cậu khóc lóc om sòm, cậu đi đi...”
Dư Viễn Phàm này ngay cả tâm tính cũng đã hỏng rồi, ông Lộ lại càng không để cho cậu ta bước vào cửa nhà họ Lộ.
Nhưng mà, ông nhất định phải nghĩ biện pháp để nó đi nơi khác.
Dư Viễn Phàm đương nhiên không chịu, cậu quát: “Các người không thể bất công như vậy. Lộ Tu Triệt là cháu trai của các người, tôi cũng vậy. Tôi cũng là người nhà họ Lộ, vì sao các người không thừa nhận tôi?”