"Ba, người... người...” Lộ Hướng Đông bỗng nhiên không biết nói gì cho phải. hiện giờ ba hắn sao tự nhiên lại trở nên tốt như vậy chứ.
Bà Lộ nói: “Ba anh đã chuẩn bị rất tốt cho anh rồi đó, anh mau tới xem đi.”
Lộ Hướng Đông vội mở túi tài liệu ra, lấy tư liệu bên trong ra.
Kết quả là ngay khi ánh mắt hắn chạm vào tập tư liệu đã thấy choáng váng, Dư Viễn Phàm được phân vào lớp C năm hai, thế này... Đây không phải là học cùng lớp với Tiểu Triệt sao?
“Chuyện này... Ba, thằng bé và Tiểu Triệt học cùng một lớp ư? Trường học an bài kiểu này cũng... Quá mức trùng hợp rồi.” Lộ Hướng Đông tưởng tượng cảnh hai đứa con mình đều ở chung một lớp học, cảm giác này nói ra không được tự nhiên chút nào.
Mấu chốt là, Lộ Tu Triệt về nhà chưa bao giờ kể về chuyện này.
Lộ Hướng Đông tiếp tục xem tiếp, sau đó liền thấy thông tin về việc Dư Viễn Phàm ngay ngày đầu tiền nhập học đã làm ra chuyện tốt đẹp gì, rình mò WC nữ, bị trường học xử phạt.
Nhưng lại dùng cách dọa nhảy lầu tự sát để uy hiếp, may mắn là về sau được cứu lại.
Mí mắt Lộ Hướng Đông giật giật, đây là gì chứ, Dư Mộng Nhân không phải luôn nói Dư Viễn Phàm là một học sinh tốt ư? Học sinh tốt kiểu gì mà lại làm ra loại chuyện như thế này?
Tuổi còn nhỏ không chịu học hành cho giỏi mà lại vào WC nữ, chuyện đáng khinh như vậy, năm đó hắn còn không thèm làm cơ mà.
Xuống chút nữa xem, thấy Dư Mộng Nhân dẫn Dư Viễn Phàm tới trường xin lỗi.
Sau đó Dư Viễn Phàm hứa sẽ quét dọn vệ sinh tất cả các WC trong trường, nhưng về sau, sau khi Dư Mộng Nhân dẫn cậu ta về, một thời gian dài Dư Viễn Phàm không hề tới trường.
Quay lại trường học, Dư Viễn Phàm liền thay đổi, không chung sống được với bạn học, không nghe lời, đi học phân tâm, trốn học, ngủ trong giờ, đi muộn hoặc rõ ràng là đi trốn học luôn. Dù cô giáo có nói thế nào đi chăng nữa, cũng đều không được, chính bản thân thằng bé đã chìm đắm trong lầm lạc.
Xem xong, Lộ Hướng Đông không dám tin vào hai mắt mình nữa, tính ra, bọn trẻ mới khai giảng được bao lâu chứ? Mới có hơn một tháng thôi, Dư Viễn Phàm đã làm ra ngần này chuyện là sao.
So với nó, Lộ Tu Triệt quả thực là một hình mẫu học sinh tốt điển hình, mỗi ngày luôn cố gắng, phấn đấu học tập, hướng về phía trước.
Điều này với những gì mà Lộ Hướng Đông vốn nghĩ hoàn toàn không giống nhau. Hắn vốn nghĩ rằng, Dư Viễn Phàm học tập kiểu gì cũng sẽ tốt hơn so với Tiểu Triệt, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không phải như vậy.
Lộ lão gia nói: “Nếu anh không tin, có thể tự mình gọi điện cho cô Tống xem sao.”
Lộ Hướng Đông dò hỏi: “Con... Con có thể gọi điện ư?”
“Gọi luôn ở đây đi.”
Lộ Hướng Đông lấy điện thoại, bấm số gọi cho cô giáo Tống.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “A lô... Cô giáo Tống ạ, tôi là...”
“Vâng... Tôi biết, anh hẳn là Lộ tiên sinh, anh cũng muốn hỏi tình huống của Lộ Tu Triệt sao ạ?”
Lộ Hướng Đông bỗng nhiên phát hiện, bản thân hắn thế nhưng lại không mở miệng ra nối: “Tôi... Tôi... Đúng vậy, tôi muốn hỏi về tình hình con trai tôi, gần đây thằng bé thế nào rồi?”
“Lộ Tu Triệt đặc biết giỏi, thật đó, cậu bé thật sự là đứa bé mang lại cho tôi nhiều bất ngờ nhất trong những đứa trẻ mà tôi từng dạy. Bản thân tôi cũng chưa từng dám nghĩ rằng có một ngày cậu bé có thể thay đổi nhiều như vậy. Tôi thật sự chờ mong vào cuộc thi lần sau, cậu bé nhất định có thể vào được lớp tiềm năng.” Cô giáo Tống hung hăng khen Lộ Tu Triệt một trận.
Thấy con trai được khen, Lộ Hướng Đông trong lòng vô cùng xúc động: “Thật ư? Thật sự cảm ơn cô giáo Tống. Đây đều là nhờ vào sự dạy dỗ của cô nên những đứa bé như con trai tôi mới có thể bẻ từ cong thành thẳng như vậy.”
Cô giáo Tống thở dài: “Haizzzz, anh đừng nói như vậy, đưa bé Lộ Tu Triệt này, trong xương cốt vẫn chưa hề bị hỏng, cho nên tôi mới có thể nắn lại được, không như một học trò họ Dư, tôi có nói hay làm cách nào cũng không được.”
Trong lòng Lộ Hướng Đông lộp bộp một chút.