Lộ Hướng Đông gật đầu: "Mẹ nói đúng."
Hôm nay hắn cũng mới phát hiện, ba hắn, khi bình tâm nói chuyện với hắn, cũng ngộ lắm, không biết nói cảm giác đó sao, chỉ là cảm thấy… thật gần gũi.
"ba của con không muốn con hối hận, con, con đừng trách chúng ta."
"Con đâu dám trách ba mẹ, con là…"
Lộ lão gia nói: "Ta biết trong lòng con khó chịu."
Lộ Hướng Đông lắc đầu, dù là ai bị đối xử như vậy cũng khó chịu. Dù sao cũng là người lớn như vậy, không muốn ba mẹ suốt ngày quản.
"Nếu con thật sự cảm thấy trong lòng khó chịu, vậy hãy cho người của con, quan sát Dư Mộng Nhân một thời gian, thời gian sẽ cho con biết sự thật”
Lộ Hướng Đông kinh hoàng: "Cha, đây… đây chẳng phải làm giám sát sao?"
"Không giám sát, con biết ả là người thế nào à?"
"Con… con suy nghĩ thật kỹ…”Lộ Hướng Đông lắc đầu, hắn cảm thấy, thật sự tin tưởng đối phương thì không nên làm như vậy.
Nhưng… đây là ba mẹ ruột của hắn, không thể nào hại hắn.
Nếu không, hắn cho thư ký tìm hai người giám sát hành động của Dư Mộng Nhân. Nếu… ả thật sự có vấn ề, vậy hắn cũng không cần vì ả mà cùng người nhà như vậy.
…
Trưa ngày thứ 2, Lộ Tu Triệt về đến nhà quả nhiên được ăn món Phật Nhảy Tường của bà Lộ làm. Bà Lộ là người vùng ven biển phía Nam, giỏi làm nhất món này. Trong nhà ai cũng thích mòn này của bà.
Rất tiếc, giờ lớn tuổi, hầu như không làm nữa, Lộ Tu Triệt cũng đã hai năm không ăn.
Chưa vào cửa, Lộ Tu Triệt đã ngửi thấy mùi thơm.
"Nội, hôm nay nấu nhiều không
Bà lão cười nói: "Nhiều, cháu bảo nấu nhiều, ta dám nấu ít sao?"
"Cảm ơn bà nội." Lộ Tu Triệt gọi người làm đến, "nhanh lên lấy cái ca giữ nhiệt, múc cho ta một ca."
"Con muốn…"
"Con đem đến trường cho Nhạc Thính Phong thử."
Bà Lộ hiểu ngay: "À… thì ra là người bạn tốt của con. Con không nói sớm, bà nấu riêng."
Lộ Tu Triệt cười nói: "Lần sau, lần sau bà nấu riêng cho con 1 phần, con đem cho dì Tiểu Ái thử."
Cậu cũng ăn được bữa cơm trưa ở nhà, ăn xong, nhanh chân lấy Phật Nhảy Tường, cho tài xế đến nhà họ Hạ.
Bình thường cậu hay ăn nhờ nhà họ Hạ, hôm nay cũng có thể thử món nhà cậu nấu.
Đây là Phật Nhảy Tường, là bà nội cậu làm, ngon hơn cả các đầu bếp nổi tiếng nấu, là món Lộ Tu Triệt rất thích.
Quả nhiên sau khi đem đến nhà họ Hạ, mọi người đều thích.
Lộ Tu Triệt vỗ ngực bảo đảm, lần sau đem nhiều hơn.
Trên đường về trường, cậu nói với Nhạc Thính Phong: "Tớ cảm thấy, hôm nay ba tớ hình như… có chút tốt với tớ?"
Nhạc Thính Phong hỏi: "Tốt ra sao?"
"Cũng không nói gì nhiều, nhưng, cảm thấy ông ta… có chút thay đổi."
"Có lẽ là việc tốt, đừng nghĩ nhiều."
Lộ Tu Triệt gật đầu, tóm lại với trí thông minh của ba cậu, muốn làm gì khác, cũng không giấu được ông nội.
Ba cậu dần dần trở nên tốt, nhưng tình hình bên Dư Viễn Phàm lại không tốt lắm.
Từ hôm gây nhau suốt đêm với Dư Mộng Nhân, Dư Viễn Phàm như thành người khác vậy, đi học trễ, ngủ trong giờ, bị bạn học ức hiếp cười chê cũng không nói chuyện, thầy cô trách móc cũng không lên tiếng, phạt đứng thì đứng, bài tập cũng không nộp.
Nói chung, cả người hình như hoàn toàn suy sụp.