"Nhưng, giờ hết rồi mà?"
Lộ Tu Triệt nói rất nghiêm túc: "Vậy các bạn chờ đi."
Không chờ thì còn cách nào, chẳng lẽ cướp những món đó trong tay Nhạc Thính Phong?
Nực cười, những món đó là dành cho công chúa Thanh Ti đó!
Hai bạn nữ thất vọng nhìn Nhạc Thính Phong lấy đi những cây bút đó. Mọi cô bé đều thích những món đồ ngộ nghĩnh. Họ nhìn ngơ người, nhưng lấy không được.
"Nhạc Thính Phong nhỏ mọn quá, cậu ta lấy hết, cũng không chia cho mình."
"Đúng đó đúng đó, con trai mua những câu bút đáng yêu đó nhiều vậy làm gì chứ?"
"Biết đâu được… cậu ta cũng có sở thích này?"
Hai bạn nữ mỗi người một câu, rất nhanh, chuyện không mua được bút vứt qua một bên rồi, nói đến chuyện của Nhạc Thính Phong.
Lộ Tu Triệt đuổi theo Nhạc Thính Phong: "Cậu mua tất cả cho Thanh Ti à?"
"Đúng đó." Cậu mua cho Thanh Ti. Hai cô bạn kia nhìn chằm chằm rất muốn mua, có nghĩa la mua đúng rồi.
"Nhưng sao cậu mua nhiều vậy?"Lộ Tu Triệt nhìn những cây bút màu hồng đó. Chỉ là bút thôi mà sao hình dáng phức tạp vậy.
Nhạc Thính Phong nắm lấy thỏ con nói: "Thanh Ti sẽ thích mà."
"Đương nhiên cô bé sẽ thích, lớn hơn Thanh Ti vài tuổi còn thích mà. Đúng rồi, khi… tặng cho Thanh Ti, có thể tiện nói thêm một câu, đây là… tớ mua không?"
Nhạc Thính Phong trợn mắt: "Cậu nói thử xem?"
"Tớ cũng chỉ muốn Thanh Ti cảm ơn tớ thôi mà?"
Nhạc Thính Phong cười, nhìn cậu: "Vậy mai mốt, cậu đừng tiếp tục… "
Lộ Tu Triệt nghe biết ngay Nhạc Thính Phong có ý gì liền nói: "Được được được, lúc nãy coi như đệ chưa nói gì, đây đều là đại ca mua, đại ca mua…”
Lúc nãy nếu Nhạc Thính Phong nói, sau này mỗi lần khi bị gọi lên bảng giải bài, đừng hòng cậu nhắc nhở nữa.
Vì kế hoạch lâu dài của mình, đương nhiên Lộ Tu Triệt không tranh cùng Nhạc Thính Phong. Trước mặt Thanh Ti tuyệt đối không nhắc tới nữa, đây là tiền cậu trả, ai bảo hôm nay cậu nói với Nhạc Thính Phong đồ ở tiệm tạp hóa tùy lấy, ai bảo hôm nay cậu được cậu ta cứu một mạng.
Nên, nợ người ta mà.
"Vậy khi cậu tặng Thanh Ti, không chừng cô bé sẽ rất vui."
Nụ cười hiện trên mặt Nhạc Thính Phong, nha đầu đó chắc chắn sẽ thích. Bất kể thứ gì cậu tặng, cô bé đều rất vui.
Lộ Tu Triệt nhìn gương mặt Nhạc Thính Phong nở nụ cười, liền thấy lạnh, eo ơi, dịu dàng quá, cậu vẫn quen với gương mặt lạnh lùng của cậu ta, vô cảm, bất cần.
Lộ Tu Triệt đá cục gạch trên đất: "Trên tiết học, Dư Viễn Phàm thấy tớ giải các đề đó, cậu ta ngơ cả người. Cậu nói xem, tên nhóc này có phải nghĩ vốn nghĩ thành tích học tập của tớ rất tệ không?"
Nhạc Thính Phong cười: "Cậu thấy giờ cậu học tập tốt lắm à?"
"Này, đại ca, đừng đả kích tớ chứ, tớ đương nhiên không thể sánh bằng cậu. Khi tớ thi cuối kỳ, có thể đạt kết quả tốt như vậy, đương nhiên, đều phải cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ân khi xưa của đại ca." Những lời nói này Lộ Tu Triệt vừa cười vừa nói, nhưng là phát ra từ trong lòng.