Mắt Lộ Tu Triệt lóe sáng, đề hôm qua, vậy cậu biết rồi.
Cậu biết mà, con người Nhạc Thính Phong miệng nói không giúp, nhưng lúc cần thiết, tuyệt đối không bỏ mặc cậu.
Lộ Tu Triệt vốn có chút lo, nhưng giờ tràn đầy tự tin.
Ngẩng đầu đi lên bục giảng, "Xin thầy nương tay, đừng ra đề quá khó!"
Thầy Toán nhìn Lộ Tu Triệt, "Đây, nếu em giải được bài này, thì về chỗ ngồi, giải không được, thì qua kia đứng."
Lộ Tu Triệt thở dài, tỏ vẻ mặt bất lực.
"Được thôi, vậy em cố gắng vậy."
Cậu cầm phấn, nghiêm túc xem kỹ, các đề trên bảng đen, Lộ Tu Triệt bắt đầu trả lời.
Dưới bục giảng, tất cả học sinh nhìn chăm chú Lộ Tu Triệt. Dư Viễn Phàm cũng ngẫn đầu nhìn.
Dư Viễn Phàm nhìn Lộ Tu Triệt, tay cậu ta nắm chặt, trong lòng luôn thẩm nhủ: đừng làm ra, đừng làm ra...
Đề trên bảng, cậu ta suy nghĩ rất lâu vẫn không có chút đầu mối, cậu ta không tin Lộ Tu Triệt có thể giải được.
Nhưng, nhìn thấy Lộ Tu Triệt cầm phấn bắt đầu viết lời giải, trong lòng Dư Viễn Phàm nghĩ: Nhất định là viết bậy, cậu ta không thể nào làm được.
Nhưng khi Lộ Tu Triệt từng bước viết ra, Dư Viễn Phàm ngơ ngẩn cả người, làm sao cậu ta có thể biết… làm sao cậu ta trả lời được?
Mà cách giải độc đáo của Lộ Tu Triệt, Dư Viễn Phàm nhìn thấy rất rõ ràng, rất dễ hiểu.
Dư Viễn Phàm kinh hoàng, đề khó như vậy, cậu xem xong hoàn toàn không tìm ra được cách giải.
Lộ Tu Triệt nghiêm túc học hành được bao lâu chứ. Cậu ta làm được đề khó như vậy, chẳng lẽ đúng là thiên tài sao?
Xuất thân tốt hơn cậu, ngay cả trí tuệ cũng hơn cậu, ông trời tại sao không công bằng?
Dư Viễn Phàm nhìn chằm chằm từng dòng đáp án của Lộ Tu Triệt, trong lòng cậu ta như bị người ta tưới một xô dầu nóng, đau đến mức không thể đứng thẳng lưng.
Cậu ta vốn nghĩ trường học là nơi duy nhất mình có thể thắng Lộ Tu Triệt, thì ra là do cậu ảo tưởng.
Người ta bằng nỗ lực nửa năm đã hoàn toàn có thể hơn hắn 10 năm cực nhọc.
Cậu còn chưa đủ khả năng để so tài với Lộ Tu Triệt.
Là cậu quá ngây thơ.
Dư Viễn Phàm nhìn Lộ Tu Triệt viết xong đáp án cuối cùng, bỏ phấn xuống, nghênh ngang nhìn thầy giáo, nói "Thầy, em giải xong rồi. Thầy kiểm tra xem em giải đúng chưa."
Thầy Toán đã nhìn khi cậu viết đáp án, biết cậu giải đúng, cũng không thể gian lận nên trong lòng thầy rất vừa ý.
Nhưng vì hôm nay Lộ Tu Triệt đã đến trễ nên thầy không khen cậu, "Đáp án không sai, nhưng em cũng đừng kêu ngạo, đề này em làm được không có nghĩa đề sau em làm được, tự mình phải biết cố gắng biết chưa? Sau này không được đi trễ nữa."
Lộ Tu Triệt gật đầu: "Dạ, em sẽ nghe lời thầy, kiên quyết không đi trễ."
"Mau về chỗ ngồi đi." Khi nói câu như vậy, cuối cùng trên mặt thầy cuãng có nụ cười.
Vốn là học trò đau đầu nhất, nay đã theo kịp, ngay cả đề mà thầy cố tình ra khó cũng giải ra được, có thể thấy đứa bé này không tệ, người thông minh thì đúng rồi, nhưng phải cố gắng.