Nhạc Thính Phong nhanh nhạy ngửi được mùi nguy hiểm từ tiếng nói của Du Dực. Trong lúc này, cậu hoàn toàn tin tưởng Du Dực. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cậu dẫn theo Thanh Ti và Lộ Tu Triệt, "đồ mua xong rồi, chúng ta đi thôi, không phải nói là muốn ăn gà rán sao, đi chúng ta qua đó."
Thanh Ti không hiểu, cô bé còn chưa rõ là chuyện gì: "Anh à, nhưng ba…"
Nhạc Thính Phong vừa kéo Thanh Ti đi về phía ngoài vừa nói: "Nghe lời của anh, lát nữa anh sẽ nói cho em nghe, được không? Thanh Ti phải tin anh chứ."
Thanh Ti cắn môi, gật đầu, cô bé tin Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong nói nhỏ: "Ngoan, đi lùi về sau, đi theo anh, đừng hỏi gì hết."
Lộ Tu Triệt nghe được sự gấp rút trong lời của Nhạc Thính Phong, cậu không hỏi nhiều cứ đi theo bạn.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình tiễn họ ra cửa, miệng nói: "Hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Từ gian hàng đi ra, Nhạc Thính Phong cũng không ngừng chân, trực tiếp dẫn theo Thanh Ti và Lộ Tu Triệt xuống tầng 1.
Còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ học buổi chiều, nhưng cậu hoàn toàn không có ý đến trường. Hôm nay cứ ở đây chờ đợi, đợi Du Dực xuống, hỏi rõ xem sao.
Lộ Tu Triệt và Thanh Ti không ai nói đến chuyện đi học.
Nhạc Thính Phong dẫn Thanh Ti đi xuống cửa hàng KFC ở dưới tầng 1. Chỉ là trong lúc này cô bé hoàn toàn không muốn ăn, đôi mắt luôn nhìn bên ngoài: "Anh à, nếu ba xuống đây, thì sẽ tìm chúng ta đúng không?"
Nhạc Thính Phong gọi cho Thanh Ti một ly sữa nóng, chọn combo gia đình. Cậu đem ly sữa đặt trước mặt Thanh Ti: "Đúng, chắc chắn mà, đừng gấp, không phải muốn ăn gà rán sao, ăn chút đi nhé."
Thanh Ti lắc đầu: "Giờ em không muốn ăn nữa."
"Đừng lo, không có gì đâu, anh tin chú Du mà. Wow… Thanh Ti cánh gà này ngon quá, em thử một miếng đi." Lộ Tu Triệt ăn một miếng sau đó tỏ vẻ kinh ngạc, như là có ý muốn chuyển sự chú ý của Thanh Ti.
Nhưng chẳng có tác dụng gì đối với Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong cũng hiểu ít nhiều về công việc của Du Dực. Thời gian gần đây, Du Dực rất bận. Cậu cũng ở nhà họ Hạ một thời gian rồi, biết bình thường Du Dực nếu có thể về nhà ăn cơm thì kiên quyết không ăn bên ngoài.
Tuần rồi chú còn nói khi ăn cơm ở nhà: gần đây đang có vụ án lớn, có thể là buổi trưa cũng không có thời gian về ăn cơm nhà.
Từ sau tuần đó đến giờ, buổi trưa về nhà hình như chỉ được 2 lần, ngay cả tối cũng về khá trễ, còn 2 lần 3, 4g sáng thức dậy ra ngoài rồi.
Lúc trước buổi sáng còn có thể cùng cậu đi rèn luyện, nhưng tuần này, số lần Du Dực cùng Nhạc Thính Phong đi chạy bộ chỉ được 1 lần. Những ngày còn lại, mỗi lần Nhạc Thính Phong thức dậy đều anh chuẩn bị đi làm.
Nhạc Thính Phong cảm thấy, Du Dực lần này, 80% cũng là đang thực hiện nhiệm vụ.
Hy vọng là như vậy, chú đừng phụ lòng tin của người nhà nhé.
Nhạc Thính Phong lấy đùi gà rán dâng đến miệng Thanh Ti: "Này, thử một miếng, em muốn lâu lắm rồi, nếu lần này không ăn, lần sau muốn ăn nữa, chắc không có cơ hội đâu."
Thanh Ti thở dài, mở miệng cắn một miếng.
Nhai được hai miếng, cô bé thất vọng nói: "Cảm thấy, không ngon như em nghĩ."
Nhạc Thính Phong đau lòng, vuốt mặt cô bé: "Chắc là tiệm này làm không ngon."
Cậu thở dài trong lòng: Nha đầu, đó là vì tâm trạng em không tốt.