Tin nhắn do Dư Mộng Nhân gửi đến, chỉ gồm bốn chữ "Em sảy thai rồi".
Thậm chí còn không có bất cứ dấu chấm dấu phẩy gì cả, chỉ bốn chữ đó thôi, bỗng chốc đập vào mắt Lộ Hướng Đông, như một nhát kiếm đâm xuyên qua người hắn.
Lộ Hướng Đông nắm lấy điện thoại, hai tay run lẩy bẩy.
Dư Mộng Nhân cô ta… cô ta sảy thai rồi?
Lộ Hướng Đông nhớ lại hai hôm trước, khi hắn vừa đón Lộ Tu Triệt về đến nhà, Dư Mộng Nhân liền chạy đến trước cửa nhà. Lúc đó, hắn tức quá, đạp cô ta một nhát, đạp trúng vào bụng.
Lộ Hướng Đông lập tức không còn buồn ngủ nữa, quên cả sự đau đớn của cơ thể, lập tức trở nên tỉnh táo.
Lẽ nào cái đạp đó đã khiến Dư Mộng Nhân sảy thai sao? Nếu như vậy, thì hắn… chẳng phải đã tự mình giết chết con mình sao?
Hai tay Lộ Hướng Đông run rẩy, đầu óc hắn trống rỗng mất một lúc.
Sau đó, hắn vội vàng ngồi dậy tùy tiện vội vàng mặc quần áo, cầm lấy chìa khóa xe chạy vội xuống nhà.
Giờ đây, Lộ Hướng Đông không có thời gian nghĩ xem, nếu ông già biết nửa đêm hắn còn đi tìm Dư Mộng Nhân thì hậu quả sẽ ra sao, hắn chỉ biết rằng, đã biết chuyện này rồi, thì không thể nào trả vờ như không biết.
Đứa bé đó là con của hắn, hắn không biết có nó từ lúc nào, nhưng lại đã tự mình tiễn nó đi.
Trong lòng Lộ Hướng Đông có một cảm giác không diễn tả nỗi thành lời, mặc dù hắn chưa bao giờ là một người ba đạt tiêu chuẩn, hắn chưa từng làm tròn trách nhiệm với bất cứ đứa con nào của mình, nhưng cũng không phải là người nhẫn tâm có thể giết cả con mình.
Nếu như Dư Mộng Nhân thực sự vì bị hắn đạp mà sảy thai, thì có lẽ hắn sẽ ân hận cả đời.
Nửa đêm canh ba, cả nhà họ Lộ đều đã ngủ say, trong nhà rất yên tĩnh, Lộ Hướng Đông chạy ra ngoài, lái một chiếc xe ra khỏi nhà xe, rồi đi thẳng ra khỏi nhà.
Nhà họ Lộ không ai biết Lộ Hướng Đông đã ra ngoài, hắn tăng tốc lái xe như bay trên đường, thế rồi, xe đi vào khu chung cư, dừng ở dưới lầu nơi Dư Mộng Nhân sống.
Căn hộ Lộ Hướng Đông mua cho Dư Mộng Nhân cũng thuộc loại cao cấp, kết cấu kiểu hai tầng trên dưới. Lộ Hướng Đông rút chìa khóa, đóng cửa xe lại rồi bước thật nhanh vào cửa tòa nhà.
Đi ra từ thang máy, Lộ Hướng Đông rút chìa khóa căn hộ nhà Dư Mộng Nhân ra, thử đi thử lại vài lần mới mở cửa ra được.
Bước vào rồi, bật đèn lên, dò dẫm đến phòng ngủ của Dư Mộng Nhân, mở cửa ra thấy trong phòng có một ngọn đèn ngủ đang sáng, Dư Mộng Nhân nằm trên giường, ánh đèn vàng mờ ảo hắt trên mặt cô ta, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu. Lộ Hướng Đông nhìn điệu bộ tiều tụy của Dư Mộng Nhân, lại càng thấy hối hận hơn.
Hắn nhón chân đi về phía Dư Mộng Nhân, nắm lấy tay cô ta gọi: “Mộng Nhân, Mộng Nhân…”
Mí mắt Dư Mộng Nhân khẽ động đậy rồi dần mở ra, cô ta nhìn thấy Lộ Hướng Đông, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại trở nên lạnh lùng: “Anh còn đến đây làm gì?”
Nói rồi rút tay ra khỏi tay Lộ Hướng Đông, quay đầu đi không nhìn, cơ hồ đã hoàn toàn thất vọng về anh ta.
Lộ Hướng Đông càng cảm thấy hối hận hơn: “Mộng Nhân, bây giờ… em thế nào rồi?”
Dư Mộng Nhân cười lạnh lùng khinh bỉ: “Còn thế nào nữa? Chẳng qua chỉ là… sảy thai mà thôi… không còn con nữa mà thôi, dù sao thì anh cũng không tiếc…”
Lộ Hướng Đông nắm lấy tay Dư Mộng Nhân, xin lỗi: “Xin lỗi, anh… anh không biết, hôm đó là vì anh… có ông lão ở nhà, anh đành phải… xin lỗi, là vì anh, anh… anh hôm đó…”