"Đón Tết con trai mày cũng không lo. Mày đưa một con tiện nhân chạy về quê ép ba mẹ mày, đây là thể diện của mày?”
Lộ lão gia tức tới đỏ mặt, không phải đánh bài thua rồi, thua mới bình thường, lẽ nào nó còn muốn thắng sao?
Bàn bài bàn rượu, đây là hai chỗ kéo gần quan hệ tốt nhất, người ta cho con trai ông cơ hội tốt như vậy, nhưng tên ngu này lại đến việc đơn giản đó cũng làm hỏng.
Lộ lão gia cảm thấy là Du Dực định cho con trai ông cơ hội, suy cho cùng người ta cũng không muốn cứ nuôi con cho hắn, cho nên cảm thấy hai bên đều nhường một bước, mọi người giải quyết hữu hảo việc này, cho nên, kéo hắn đánh bài, đồng ý đi ăn cơm.
Nhưng...
Lộ lão gia tức tới hơi choáng váng, ông đúng là không muốn nói gì nữa, cơ hội dễ như trở bàn tay bày ra trước mắt, vốn dĩ có thể kéo gần quan hệ với Hạ gia, nhưng không ngờ...
Ông rốt cuộc đã sinh ra một đứa con trai ngu ngốc biết bao, lợn còn biết lấy lòng người cho nó ăn, còn tên ngu Lộ Hướng Đông này lại còn dám cố ý giở trò say xỉn trên bàn rượu, nói ra những lời không có não đó.
Những lời đó, đó khiến một ván cờ vốn đã bày xong, trong thoáng chốc uổng công vô ích.
Lộ Tu Triệt đổi tư thế, ôm lấy một khay hạt thông, cởi giày, nửa nằm trên sô pha, xem ba mình bị đánh.
Đúng là lúc này khác lúc khác, ba cậu có lẽ cũng không ngờ, bản thân sẽ có ngày này.
Lộ lão gia đánh mệt rồi, vứt dây da, “Lộ Hướng Đông, vết nhơ lớn nhất cả đời ông đây là sinh ra một tên ngu như mày.”
Toàn thân Lộ Hướng Đông là vết thương, đau tới mức hắn không muốn động đậy chút nào, trong cổ họng có sức vô lực rên rỉ, mặc bị đánh mấy đường, mắt đều phủ máu, nhìn gì cũng mơ hồ, hơi thở nặng nề, đầu hắn còn có thể suy nghĩ, hắn đang nghĩ, có phải sắp chết rồi không.
Lộ Tu Triệt đưa một nửa số hạt thông đã ăn trong lòng cho người giúp việc, nói: “Ông nội, nghỉ ngơi chút đi, sau này lúc nào tâm trạng không tốt kéo ra đánh đánh một trận.”
Lộ Hướng Đông nghe thấy lời này, rất muốn bò lên đánh cho Lộ Tu Triệt một trận, đây còn là con trai hắn sao?
Nhưng hắn không dám, giờ ba hắn rõ ràng đối tốt với cháu trai ông ấy hơn nhiều con trai ruột của ông ấy. Nếu hắn dám động thủ, có lẽ ông cụ sẽ lại đánh đứt một chiếc dây da nữa.
Lộ lão gia thở dài xoa xoa Lộ Tu Triệt: “Tiểu Triệt à, ba cháu cả đời chính là như vậy, ngu xuẩn, hồ đồ, mãi mãi đều không phân rõ được nặng nhẹ, mãi mãi đều không có não, tương lai của nhà này đều phải dựa vào cháu rồi.”
Lộ Hướng Đông có thể bò lên, nhưng hắn không muốn động đậy. Hắn phải giả bộ mình bị thương vô cùng vô cùng nặng, như vậy ông cụ mới không tiếp tục đánh hắn.
Thật ra hắn rất muốn phản bác lời của ông cụ, hắn đâu có ngu xuẩn hồ đồ, nếu hắn hồ đồ thật, làm ăn còn có thể kiếm tiền sao?
Lộ Tu Triệt cúi đầu nhìn Lộ Hướng Đông một cái: “Vâng, cái này cháu sớm đã biết, ba cháu là người thế nào. Cháu sớm đã nhìn rõ rồi, trông cậy vào ông ấy là vô dụng.”
Khoé miệng Lộ Hướng Đông giật một cái, khốn kiếp, có đứa con nào nói ba mình như thế không?
Lộ lão gia hài lòng gật gật đầu: “Cháu với Nhạc Thính Phong đó là bạn tốt, sau này, phải tiếp tục sống tốt với cậu ấy, làm bạn tốt nhất của cậu ấy.”
Lộ Tu Triệt biết ông nội cậu là ý gì, nhưng cậu không thích, cả nhà Nhạc Thính Phong đối với cậu đều là thật lòng thật dạ, tất cả mọi người đều coi cậu như người một nhà, cậu quyết không thể có tâm tư lợi dụng người ta, cậu nói: “Ông nội, Nhạc Thính Phong là bạn tốt nhất của cháu, cháu đương nhiên sẽ sống tốt với cậu ấy.”