"Ba... là... việc... công ty...”
Đôi mắt già nua củaLộ lão gia đột nhiên trở nên ghê gớm đáng sợ, vẫn không nói chuyện, tay nhấc lên 1 cái.
Lộ Hướng Đông muốn nhanh chóng tắt điện thoại, nhưng hắn không dám, giờ cả người hắn đều có cảm giác sắp chết, trong lòng sắp nhẫn tâm với Dư Mộng Nhân. Người đàn bà này, không hại chết hắn không cam tâm phải không?
Dưới sự ép buộc mạnh mẽ củaLộ lão gia, tay của Lộ Hướng Đông vô thức từ từ đưa điện thoại đặt vào lòng bàn tay ông cụ.
Lộ lão gia cầm điện thoại, mở loa ngoài, thế là trong chớp mắt, tiếng khóc thút thít của Dư Mộng Nhân liền vang lên bên tai hai ba con.
“Hướng Đông, sao anh không nói chuyện? Anh có biết mấy ngày nay em nhớ anh biết bao không? Tối nào em cũng nhớ anh tới ngủ không ngon. Anh không có ở đây, cảm giác cả căn nhà đều lạnh lẽo, không có hơi ấm... Hướng Đông, sao anh không tới thăm em? Em không cần nhiều, em chỉ muốn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy anh, lẽ nào như vậy cũng không được sao?”
“Hướng Đông, anh tới với em đi, chỉ một tối thôi có được không? Xin anh đấy...”
Lộ lão gia cười nhạt, cố ý chế nhạo, người phụ nữ bụng đầy tâm kế, nghe xong thật khiến người ta muốn đánh chết.
Trước đây mỗi khi Lộ Hướng Đông nghe thấy Dư Mộng Nhân nói với hắn như vậy, liền đặc biệt có cảm giác thành tựu, sẽ cảm thấy ở trước mặt cô ta, bản thân chính là một ngọn núi lớn che mưa cản gió cho cô ta.
Nhưng giờ, nghe thấy tiếng của Dư Mộng Nhân, Lộ Hướng Đông liền muốn bóp chết cô ta.
Người phụ nữ này sắp hại chết hắn rồi, đồ ngu, tiện nhân!
Lộ lão gia không nói chuyện, ông cười nhạt nhìn Lộ Hướng Đông, nhìn toàn thân hắn hoảng sợ, sống lưng lạnh toát, xương cốt giống như sắp thành băng vụn rồi.
Lộ lão gia lạnh lùng nói: “Bày tỏ thâm tình như vậy, không đáp lại sao?”
Lộ Hướng Đông bị lời này dọa cho ngã bịch một tiếng từ trên ghế xuống, trèo lên quỳ trên đất, vội cầm điện thoại, ở trước mặtLộ lão gia, mắng: “Cút cút cút, đồ tiện nhân không biết xấu hổ, tiền moi từ trên người tôi còn chưa đủ sao? Ông đây nể tình năm đó, không muốn ra tay ác độc với cô, cô đừng có được voi đòi tiên. Cô cũng không xem xem cô là thứ gì? Đã già như mẹ tôi rồi, còn chạy tới trước mặt tôi giả bộ thiếu nữ 18 gì nữa. Nhìn thấy cô ông đây liền buồn nôn. Mau cút được bao xa thì cút đi, đừng tới quấy rầy tôi nữa. Không thì, tôi có thể khiến cô một miếng đất cắm rùi cũng chả có ở thủ đô này.”
Lộ Hướng Đông để có thể nhặt về cho mình một cái mạng dưới gậy gộc và dây da của Lộ lão gia, đã mắng một hơi nhiều như vậy. Hắn biết lúc này hắn phải dùng lời ác độc nhất để mắng Dư Mộng Nhân, không thì ông cụ sẽ dùng cách ác độc nhất để thu dọn hai người bọn hắn.
Hắn như vậy không phải chỉ là vì bản thân, cũng là để cứu Dư Mộng Nhân một mạng.
Nhưng, khi hắn mắng ra những lời này, trong lòng cũng không có cảm giác áy náy, vì hắn thật sự cực kỳ hận Dư Mộng Nhân, ăn ngon ngủ ngon sống ở trong căn nhà hắn mua cho cô ta đó không được sao, cả ngày cả đêm chạy ra ngoài gây phiền phức cho hắn. Trước đây cô ta còn hiểu chuyện, sao gần đây càng ngày càng khiến người ta ghét vậy?
Hôm nay lại còn chạy tới công ty gây chuyện, xem ra trước đây hắn đúng là đối xử quá tốt với cô ta, đến nỗi cô ta sắp quên mất mình là ai rồi.
Sau khi Lộ Hướng Đông mắng xong, vội tắt điện thoại, sau đó không dám đứng lên, vội vàng nói: “Ba, ba... con không biết, con thật sự không biết người phụ nữ này lại chạy tới công ty tìm con. Thư ký nói muốn bảo bảo vệ đuổi cô ta đi, nhưng cô ta lại muốn làm ầm, muốn phá hoại danh tiếng của con, nhất định bắt thư ký gọi điện thoại cho con. Thư ký không có cách nào cho nên... cho nên mới...”