Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1530: Trò tiêu khiển giết thời gian

Du Dực vừa nhìn Tô Lão Nhị, đối phương lập tức hiểu ngay, đứng dậy người chỗ.

“Ngồi xuống đi, đừng lãng phí thời gian, tới mò bài trước đi.” Du Dực chỉ vào chỗ trống, kêu Lộ Hướng Đông ngồi xuống.

Lộ Hướng Đông cũng là người thích đánh bài, bình thường cũng rất có tự tin với khả năng đánh bài của mình. Ít ra khi hắn đánh với người khác, thắng nhiều thua ít.

“Được thôi…” Trong lòng Lộ Hướng Đông suy nghĩ xem lát nữa nên đánh thế nào, hắn vội vàng ngồi xuống.

Hắn ngồi xuống xong thì cởi áo khoác ra, vắt lên trên ghế.

Du Dực hỏi hắn, “Bình thường anh có hay đánh bài không?”

Lộ Hướng Đông vội đáp: “Cũng được, bình thường khi không bận cũng sẽ chơi vài ván.”

“Ồ… xem ra khả năng đánh cũng được đấy chứ.”

Lộ Hướng Đông vội đáp: “Không có, không có…”

Hạ An Lan cười, “Đừng khiêm tốn nữa, xem cái cách anh mò bài, vừa nhìn đã biết bình thường anh chẳng ít chơi bài.”

Lộ Hướng Đông bỗng căng thẳng. Mẹ ơi, đây là tổng thống tương lai đấy. Sau này, hắn ra ngoài chém gió với người ta rằng, tôi đã từng đánh bài với tổng thống, chắc chẳng có ai tin đâu.

Hán cười đầy nịnh nọt với Hạ An Lan, “Đó đều là trò tiêu khiển giết thời gian thôi…”

Du Dực cười, “Nếu anh đánh bài giỏi thế, một lát nữa, nhớ nhẹ tay với chúng tôi, đừng có thắng sạch tiền của chúng tôi đấy nhé.”

Lộ Hướng Đông vội xua tay, “Anh Lộ anh thích nói đùa quá, tôi chắc chắn còn kém xa hai anh đây nhiều.”

Tô Lão Đại tham gia đánh cười đầy ẩn ý, trong lòng anh ta đang cảm thấy vui sướng: chậc, tên này cũng còn biết rõ, hắn so với hai tên hồ ly này, thì chẳng phải là kém xa thật sao.

Người nhà họ Tô của họ đều đã lần lượt đánh với cặp đôi này, kết quả đều vô ích. Chỉ cần họ không nhường, thì chẳng ai có cơ hội thắng được. Mỗi lần hồ bài đều nằm ở hai người họ, vốn chẳng đến lượt người khác.

Nếu không sao lúc nãy chỉ có anh ta với Lão Nhị đánh với họ, còn những người khác lại không chịu chứ.

Chơi với hai người biết chắc là đánh không lại, thì phải là dạng kẻ ngốc tiền nhiều?

Nhưng giờ tốt rồi, hai người này, ăn chặt một người. Chậc chậc… Lộ Hướng Đông, hôm nay coi như hắn xui xẻo đi. Coi như quà đền bù cho sự lỗ mãng của ngày hôm qua đi.

Lúc này Lộ Hướng Đông thấy hơi lo lắng. Hắn cảm thấy lượt đầu tiên hắn không nên thắng, nếu thằng rồi chắc chắn sẽ khiến Hạ An Lan và Du Dực cảm thấy mất mặt, nói không chừng còn sẽ hận hắn nữa.

Cho nên… hai ván đầu dù có nói gì, hắn không thể thắng, nhất định phải thua mới được.

Thế là khi mò vòng đầu, Lộ Hướng Đông vắt óc suy tính, nghĩ đủ mọi cách nhường bài. Hắn chuẩn bị để cho Du Dực và Hạ An Lan mỗi người thắng một vòng, sau đó thì hắn có lỡ thắng cũng không quá khó coi.

Lộ Hướng Đông vừa nhường vừa nói, “Hôm nay đến đây ngoài việc xin lỗi, thật ra còn có một việc rất quan trọng nữa đó là cảm ơn. Không có sự chứa chấp của nhà họ Hạ, không có sự giúp đỡ của anh Du, e rằng cả đời này tôi và Tiểu Triệt chưa chắc đã gặp được nhau. Hôm qua sau khi trở về, tôi thật sự thấy rất hối hận.

“Cho nên, hôm nay đến là để đặc biệt cảm ơn, nếu hai anh có thời gian, thì hôm nay hãy cho phép tôi mời mọi người ăn một bữa cơm. Lộ gia chúng tôi có lòng biết ơn sâu sắc với anh Du và nhà họ Hạ, sau này nếu có gì cần dùng tới tôi, xin mọi người đừng khách sáo nhé.”

Dù thế nào Lộ Hướng Đông cũng là người đã từng lăn lộn trong giới thương trường và xã nội, chung quy hắn vẫn biết nói vài câu xã giao phù hợp.