"Đúng vậy, chúng có ngốc như con đâu" Tô Lão Tam lắc đầu.
Tô Tiểu Lục cắn ngón tay, sau này có nên nói nữa hay không đây. Nếu nói ra, tức là ngốc hơn các anh?
Cậu nhóc hỏi Tô Tiểu Ngũ, "Anh năm, anh cũng muốn cưới Thanh Ti?"
Tô Tiểu Ngũ đang chơi rubik, thứ này lấy từ phòng Nhạc Thính Phong, ngón tay cậu di chuyển rất nhanh, nhanh chóng ghép xong khối rubik, sau đó nó lại xoay loạn xạ, rồi lại ghép lại.
Tô Tiểu Lục lắc lắc cánh tay Tô Tiểu Ngũ, "Anh năm, anh có muốn không, anh nói một cậu với em đi. Nếu anh muốn thì gật một cái, nếu không muốn thì… gật hai cái."
Khóe miệng Tô Lão Tam giật giật, tên ngốc này, còn gật hai cái nữa chứ.
Tô Tiểu Ngũ dường như chẳng hề nghe thấy lời Tiểu Lục nói. Cậu đang ghép lại khối rubik vừa bị xoay loạn xạ.
Ngay lúc Tô Tiểu Lục không còn ôm hy vọng nữa, Tô Tiểu Ngũ ghép xong khối rubik, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn cậu, rồi gật đầu một cái.
Tô Tiểu Lục kinh ngạc, sau đó mới có phản ứng, bịt mặt lại rồi hét lên, "Đừng mà, Đừng mà anh năm, anh không thể muốn cưới Thanh Ti được. Em ấy là của em, của em."
Tô Lão Tam lại thấy rất bất ngờ, dẫn Tiểu Ngũ đến đây thật sự là việc quá tốt.
Tô Tiểu Ngũ đẩy em trai ra, sau đó không thèm để ý cậu nhóc nữa rồi tiếp tục chơi rubik.
Hai vợ chồng Tô Lão Tam bật cười, đám nhỏ thật quá thú vị.
Vợ Tô Lão Tam nói, "Em thấy, để cho hai đứa nhỏ nhà chúng ta cố gắng hơn, tương lai biết đâu được, thật sự có thể cưới được Thanh Ti thì sao."
"Hai con nghe đây, ráng cố gắng, tương lai cố gắng thắng mấy anh con, cưới Thanh Ti về."
Tô Tiểu Lục khóc toáng lên, vô cùng đau lòng. Anh năm giành vợ với cậu, huhu, cậu buồn quá, đau lòng quá.
Khi đến nơi, Tô Tiểu Lục vẫn còn đang thút thít.
Tô Lão Tam vỗ lên đầu nó, "Tiền đồ đâu, muốn vượt qua được anh con thì phải cố gắng lên."
Tô Tiểu Lục trề môi, nhìn sang các anh họ khác, bất chợt cảm thấy áp lực lớn quá đi thôi.
...
Nhà họ Hạ, Nhạc Thính Phong đang dạy dỗ Thanh Ti, "Thanh Ti, sau này tránh xa Tô Tiểu Lục ra một chút, nó có ý đồ xấu với em."
"Ừm, em nhớ rồi."
"Cũng phải tránh xa mấy tên nhóc nhà họ Tô nữa,"
Thanh Ti gật đầu, "Ồ… được thôi…"
"Sáng mai anh dẫn em đi chơi, em phải dậy sớm một chút."
Nhạc Thính Phong đã lên kế hoạch xong, sáng sớm ngày mai sẽ dẫn Thanh Ti đi ra ngoài, nhân lúc sáu tên nhà họ Tô vẫn chưa tới, né chúng nó đi."
Cậu không muốn Thanh Ti chơi chung với mấy tên nhóc đó nữa.
Đã sớm thấy cực kỳ bực bội với sáu tên khốn đó rồi.
Thanh Ti cười, "Được ạ."
Lộ Tu Triệt ở bên cạnh nói, "Tớ cũng đi."
Nhạc Thính Phong lắc đầu, "Cậu không thể đi, ba cậu chắc chắn sẽ còn đến nữa."
Lộ Tu Triệt bĩu môi, "Mặc kệ ông ấy, ông ấy đến thì cứ đến, vẫn phải còn bắt ông ấy chạy tới thêm hai ngày nữa."
Lộ Thính Phong không nói nữa, tên nhóc thối tha, chẳng lẽ không nghe thấy cậu đang muốn đi chơi với Thanh Ti sao?
Tức quá, mệt tim quá, sao mấy người này không một ai có đầu óc nhanh nhạy hết vậy!
Đến tận lúc đi ngủ, tâm trạng Nhạc Thính Phong vẫn cảm thấy bực bội
Nhưng hiển nhiên cậu ta còn bực hơn khi trời chuyển sáng.
Sáng sớm cậu ta đã bò dậy, chạy ra ngoài tập luyện, kết quả khi trở về, phát hiện mất tên nhóc thối kia lại đến nữa.
Nhạc Thính Phong suýt chút nữa đã ói ra máu.
Tô Tiểu Lục hỏi, "Em gái đâu? Em Thanh Ti vẫn chưa dậy hả? Tôi đem đồ ăn ngon đến cho em ấy đây."
Nhạc Thính Phong liếc mắc nhìn món đồ cậu nhóc đang xách trong tay, cậu cướp ngay lại, ăn hết trong chớp mắt.
Tô Tiểu Lục há miệng, sau đó khóc toáng lên.