"Vậy tôi… vậy bây giờ tôi muốn đi thăm Tiểu Triệt. Tôi muốn xem xem nó có ổn hay không, cho dù là nhìn lén cũng được."
Không dễ dàng gì mới biết được tin tức của con trai, Lộ Hướng Đông thật sự muốn dẫn con trở về, nhưng bây giờ kêu hắn đi gặp trực tiếp con trai mình thì hắn không biết nên nói gì, cũng không nói nên lời được.
"Lén?" Du Dực cười lạnh, tỏ vẻ khinh bỉ.
Tất cả mọi người nhà họ Tô đều cười ha ha, tên này làm cha… thật sự là khiến người ta thấy là muốn đập.
Rõ ràng người mất mặt là Lộ Hướng Đông, nhưng cục trưởng Thái cảm thấy mặt mĩnh cũng nóng theo, giống như bị tát cho mất bạt tai. Không ngờ ông ta lại giúp loại người này lâu đến thế.
Ây da, mặt đau quá, mặt đau quá, bị đánh rất đau.
Cuối cùng cục trưởng Thái không nhịn nổi nữa, tán một phát lên đầu Lộ Hướng Đông, "Cậu cút đi, ngay cả can đảm đi gặp con trai cũng chẳng có thì còn muốn làm ba gì nữa. Tôi thấy ông Lộ nên đuổi cậu ra khỏi nhà, dù sao có cậu hay không có cậu thì có gì khác nhau?"
Lộ Hướng Đông bị đánh đến mức chân lảo đảo suýt té.
"Tôi thật sự vẫn chưa chuẩn bị xong. Ngày mai, ngày mai tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong đến gặp Tiểu Triệt. Nhưng… hôm nay có thể cho tôi nhìn tôi một lần được không. Xin các anh đó, bây giờ tôi không dám gặp Tiểu Triệt, tôi chỉ là không biết gặp nói rồi thì tôi có thể nói gì." Lộ Hướng Đông buồn bã, hôm nay hắn bị một đám người dạy bảo như dạy một đứa con nít, đã không còn nóng nảy từ lâu rồi.
Hắn muốn trở về nghĩ thật kỹ xem nên nói thế nào với con trai, rồi ngài mai lại đến nói chuyện với nó.
Cục trưởng Thái nịnh nọt nhìn về phía Du Dực và Hạ An Lan, "Ngài Hạ, cục trưởng Du, hai người xem…"
Hạ An Lan không lên tiếng, chuyện này Du Dực sẽ có quyết định.
Du Dực im lặng khoảng một phút, nhưng 60 giây đó đối với Lộ Hướng Đông mà nói lại vô cùng dài. Cuối cùng, Du Dực đổi sang tư thế khác, "Được…"
Anh đứng dậy, "Các người dây dưa làm lãng phí biết bao nhiêu thời gian của chúng tôi. Đã muộn thế này rồi, Lộ Tu Triệt và con gái tôi không thể ở mãi bên ngoài được. Nếu không, anh đừng mong có thể gặp được con trai anh dễ dàng như vậy được."
Du Dực bước qua mặt hai người, cục trưởng Thái đá Lộ Hướng Đông một cái kêu hắn mau đi theo. Người ta đã chủ động dẫn hắn đi gặp con trai rồi còn gì nữa.
Lộ Hướng Đông vội vàng đi theo, nhưng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Du Dực đã khởi động xe chuẩn bị chạy rồi.
Cục trưởng Thái và Lộ Hướng Đông vội vàng leo lên một một chiếc xe cảnh sát rồi bám theo, sợ rằng sẽ bị bỏ lại.
Trên đường, đầu óc Lộ Hướng Đông cuối cũng cũng được nghỉ ngơi một lúc. Hắn nhớ ra một chuyện, hỏi cục trưởng Thái, "Du Dực kia là ai vậy? Anh ta… sao anh ra biết được, Dư Mộng Nhân là người yêu đầu của tôi?"
Du Dực vừa nhìn liền nhận ra được hắn, hắn nghĩ có thể con trai đã cho anh ta xem hình của hắn cũng không chừng. Nhưng chuyện của Dư Mộng Nhân sao anh ta có thể biết rõ đến thế?"
Cục trưởng Thái nhìn hắn, như đang nhìn một thằng ngu, ông ta nói, bản thân không hề muốn nói chuyện với một thằng ngủ.
Lộ Hướng Đông nói, "Tôi… nói sai gì sao?"
Cục trưởng Thái châm chọc, "Hờ… cậu có tin bây giờ cậu mặc quần lót gì anh ta cũng biết không hả? Tối qua cậu đi toilet mấy lần anh ta cũng biết, một ngày cậu đánh rắm mấy lần người ta cũng biết nốt."
Du Dực là ai, những chuyện riêng tư của quan viên lớn nhỏ, toàn thủ đô, trên dưới cả nước, có mấy chuyện mà anh ta không biết chứ?
Ngay cả tổng thống đều phải trọng đãi anh ta, mỗi lần gặp đều Tiểu Du này Tiểu Du nọ, gọi rất thân thiết. Điều này còn không phải vì họ không dám đắc tội với Du Dực hay sao.