Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1503: Đúng vậy, con trai anh ở nhà tôi

Câu nói của Hạ An Lan như tròng một sợi dây thừng vào cổ Lộ Hướng Đông, bắt đầu dùng sức ném đi.

Lộ Hướng Đông nhìn cục trưởng Thái cầu cứu, nhưng người ta đang giả chết, mong sao tất cả mọi người không còn nhớ đến ông ta nữa.

Trong lòng cục trưởng Thái hận không thể lập tức biến thành người tàng hình, tất cả mọi người đều đừng nhìn ông ta.

Danh tiếng Hạ An Lan như sấm bên tai, nhưng còn cách hành xử của Du Dực, ông ta đã thật sự được nếm qua. Anh ta là một… thôi, không nói nữa, không nói gì hết. Năm nay đúng là đen, vừa mới qua năm đã gặp phải chuyện này.

Ngày mai, nếu như ông ta vẫn còn có thể thấy được mặt trời, nói gì đi nữa ông ta cũng phải đi chùa thắp nén hương mới được.

Nếu không, không biết sau này còn gặp phải những chuyện gì nữa.

Trong lòng Lộ Hướng Đông gấp gáp như đang ngồi trên đống lửa, muốn xin Hạ An Lan tha cho, nhưng người ta đã không nhìn hắn ta nữa, người ta đang nói chuyện với vợ.

Khoảng thời gian chờ đợi luôn rất vất vả, mỗi giây trôi qua bằng với việc rạch một dao trên cơ thể, chẳng khác nào với việc chém nghìn nhát đao vào họ vậy.

Trước đây Lộ Hướng Đông luôn cảm thấy ít ra bản thân cũng được xem là một nhân vật có tiếng tăm ở thủ đô. Phàm là những người quen biết hắn đều sẽ gọi hắn một tiếng chủ tịch Lộ. Nhưng hôm nay ngay tại đây, hắn cảm thấy bản thân mình nhỏ bé như một con kiến.

Bản thân hắn cũng không biết đã đợi bao lâu, thì nghe thấy tiếng mở cửa, một giọng nam phát ra từ chỗ huyền quang, "Kêu tôi về gấp thế làm gì?"

"Ôi, nhiều người thế này, ối, đây chẳng phải là cục trưởng Thái sao? Sao lại ngồi xuống đất vậy? Mau đứng lên, mau đứng lên, thật là hiếm thấy, sao anh lại đến nhà tôi vậy…"

Cục trưởng Thái chẳng hề muốn nhìn thẳng mặt Du Dực. Ông ta cảm thấy mình thật ngu ngốc, lúc đầu lại khờ khạo nhờ Du Dực giúp đỡ.

Nhưng lúc này không nói cũng không được, cục trưởng Thái gượng gạo cử động khóe môi, "Tôi… khụ khụ, nóng, dưới đất mát mẻ. Cục trưởng Du anh… không cần để ý đến tôi đâu."

Du Dực không nhìn ông ta nữa mà nhìn sang Lộ Hướng Đông, "Còn vị này là… anh Lộ đúng không?"

Tuy Lộ Hướng Đông lần đầu nhìn thấy Du Dực ngoài đời thật, nhưng với cái tên của anh, hắn đã nghe qua rất nhiều lần rồi, hắn có hơi kinh ngạc, "Anh… anh biết tôi?"

Du Dực nhún vai, "Không quen, chỉ là… từng nhìn thấy hình của anh."

Trong lòng cục trưởng Thái thầm phỉ nhổ: Tên cáo già âm hiểm Du Dực kia, đây đều là cái trò cũ rích của hắn. Hắn đâu chỉ từng nhìn thấy qua hình của Lộ Hướng Đông. Dám chắc ngay cả 18 đời nhà họ Lộ đều đã bị hắn đào lên hết rồi không chừng.

Hạ An Lan hỏi Du Dực, "Nếu hai người đã về rồi, thì chúng ta đến nói cho rõ ràng. Anh Lộ đây nói có người nói rằng đã nhìn thấy con trai của anh ấy trong buổi hôn lễ trưa nay. Con trai anh ấy chính là một trong sáu cậu rể phụ. Anh ấy nghi ngờ… cậu và Thính Phong đang giấu con trai anh ấy, không cho ba con hai người họ đoàn tụ."

Lộ Hướng Đông vội vàng lắc đầu, "Không, không, tôi không có ý này… tôi…"

Hạ An Lan dường như chẳng nghe thấy hắn ta nói gì, tiếp tục nói, "Anh ta dẫn theo cục trưởng Thái đến nhà chúng ta nói muốn lục soát. Chuyện đã đến bước này, cậu cho họ một lời giải thích đi."

Du Dực nhún vai, "Chuyện này cần gì giải thích chứ."

"Sao?"

"Hoàn toàn chẳng cần giải thích." Du Dực cười, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ phủ nhận, nhưng anh lại nhìn sang Lộ Hướng Đông nói, "Đúng vậy, đứa bé trong hôn lễ đúng là con trai của anh ta, con trai của anh ta đang ở nhà chúng tôi."