"Đúng là tôi đẩy ngài ấy, nhưng vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy tôi đẩy rất nhẹ, bây giờ tôi nghi ngờ là ngài đang ăn vạ, có phải ngài cố ý không?”
“Mày mày… Cục trưởng Thái đừng nghe hắn phí lời nữa, hắn nhất định đang kéo dài thời gian, hắn có gì đó không đúng lắm.”
Cục trưởng Thái thở dài, haiz, chuyện này thật là, ông nói: “Bây giờ, xin hai vị đừng ngăn cản chúng tôi làm việc.”
“Lập tức bắt đầu lục soát, nhớ kỹ, tìm cho cẩn thận, không được bỏ sót bất kỳ điểm khả nghi nào.”
Anh cả Tô gia lần này không ngăn cản nữa, kéo vợ mình sang một bên, để cục trưởng Thái Lộ Hướng Đông dẫn cảnh sát vào.
Bọn họ muốn chết, anh cũng không thể cứ nhắc nhở mãi được, đối với loại người cứng đầu này, ngăn cản, chắc cũng không có tác dụng gì mấy.
Sau khi cục trưởng Thái đưa người vào trong, cảnh sát lập tức chuẩn bị lục soát, Lộ Hướng Đông càng không nói nhiều trực tiếp chạy lên lầu, kết quả, trên lầu đụng phải một người.
Tô Ngưng Mi dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, từ trên lầu bước xuống: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy, em chỉ lên lầu ngủ một chút, dưới nhà, sao lại ầm ĩ như thế chứ?”
Anh cả Tô gia rất oan uổng nói: “Chuyện này, thật sự không thể trách anh, anh đã muốn cản, nhưng cản không được, ai bảo nơi này không phải Tô Thành của chúng ta, mặt mũi của anh, người ta không thèm để ý đến.”
Tô Ngưng Mi liền nở nụ cười: “Muốn lục soát nhà chúng ta? Chắc chứ?”
“Đương nhiên rồi, em xem, người cũng đã vào rồi.”
Tô Ngưng Mi nhìn cảnh sát nói: “Các người… có phải điên rồi không? Vừa mới hết Tết, các ngươi đã điên loạn như vậy, hình như, không được hay lắm?”
Cục trưởng Thái nhìn Tô Ngưng Mi, nghe thấy cô gọi anh cả Tô gia là anh, lại nghe thấy họ nói, họ đến từ Tô Thành, trong lòng ông càng thêm nghi hoặc.
Tô gia đó không phải chính là dòng dõi quyền quý ở phương Nam sao? Ba tỉnh phía Nam, thế lực vô cùng lợi hại, tài lực cũng vô cùng hùng hậu.
Tay của cục trưởng Thái lại run lên rồi, đầu gối cũng nhũn ra, ông cảm thấy bản thân đã quá manh động, bây giờ ông thật muốn ra ngoài, không biết có còn kịp nữa không.
Lộ Hướng Đông chỉ vào Tô Ngưng Mi quát: “Ả kia, cô đang mắng ai thế, các người bắt cóc giam giữ con trai tôi, không để nó đoàn tụ với gia đình. Hôm nay, không giao con trai tôi ra, các người ai cũng đừng hòng rời khỏi đây.”
Cục trưởng Thái thở cũng thấy đau, lập tức kéo Lộ Hướng Đông lại: “Cậu có thể im miệng không hả.”
Ông biết bây giờ Lộ Hướng Đông đã mất hết lí trí rồi, vì tất cả tâm tư của hắn đều là con trai.
Điểm này, ông có thể lý giải, nhưng, nếu còn mất lí trí nữa, không khéo đến cả đầu cũng không còn, Hạ gia, Tô gia, hai nhà này ở cùng nhau, đó không còn là trùng hợp nữa.
Tô Ngưng Mi từ trên lầu bước xuống, ngáp dài một cái không chút thẩm mỹ gì mấy, xua xua tay: “Nếu mấy người cũng đã vào rồi, vậy đương nhiên tôi cũng không thể đuổi mấy người ra ngoài, nhưng muốn lục soát nhà tôi, phải đợi chồng tôi trở về, đến lúc đó, tin chắc, anh sẽ sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng...”
Lộ Hướng Đông quát: “Các người là ai chứ, ở trước mặt cục trưởng Cục Cảnh sát, cũng dám hỗn láo như vậy.”
“Lục soát cho tôi, lục soát ngay, lầu trên lầu dưới, đều không được bỏ sót.”
Tô Ngưng Mi lạnh giọng quát: “Để tôi xem kẻ nào dám lục soát, dù cho ông là cục trưởng Cục Cảnh sát, không bằng không chứng ông dựa vào đâu mà lục soát nhà tôi, miệng nói không bằng chứng, ông không có chứng cứ xác thực đưa ra trước mặt tôi, thì đừng hòng tôi đồng ý để các người lục soát.”
Tô Ngưng Mi chắc do tiếp xúc với Hạ An Lan một thời gian dài rồi, nên vừa mở miệng thật sự rất đáng sợ, khí thế đó chớp mắt đã thể hiện rõ.