"Cục trưởng Thái gọi điện cho chú, nhờ chú giúp đỡ, giúp ông ấy tìm người, cháu nói xem bây giờ chú phải làm sao?”
Nhạc Thính Phong nhìn Du Dực một cái: “Chuyện này… Nếu như chú muốn nói, đã nói ra từ sớm rồi.”
Du Dực cười cười: “Ba của Lộ Tu Triệt con người này đúng là cần phải dạy dỗ một ít, nhưng, nhà ta che giấu Lộ Tu Triệt, cũng không phải là cách lâu dài, bên phía cảnh sát cũng không phải mấy tên ngốc, sớm muộn cũng sẽ tra ra. Cháu có từng nghĩ qua, nếu Lộ gia cắn lại một cái, nói nhà chúng ta bắt cóc cháu trai nhà họ thì phải làm sao?”
“Chuyện này… có thể không?”
“Đương nhiên có thể.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Vậy cũng không sao, Lộ Tu Triệt tuy chưa trưởng thành nhưng cũng đã 12, à không, cậu ấy đã 13 tuổi rồi, cậu ấy tự có năng lực biểu đạt của riêng mình, có cậu ấy ở đây, gia đình chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Xem ra cháu cũng biết rất rõ nhỉ, nhưng, chuyện của Lộ gia, dù gì cũng là của Lộ gia, chúng ta đều là người ngoài, những chuyện có thể giúp cậu ấy cũng có hạn. Chuyện này chú cảm thấy hôm nay chắc phải nói đại khái cho Lộ Tu Triệt biết, để cậu ấy tự mình lựa chọn.”
“Vâng, được ạ.” Nhạc Thính Phong gật đầu.
Chuyện của Lộ gia, nói đến cùng chẳng có chút can hệ gì với gia đình cậu, gia đình cậu có thể làm đến nước này, thật ra đã xem như quản quá nhiều chuyện rồi.
Nếu Lộ gia thật sự truy cứu, quan hệ giữa hai nhà nói không chừng sẽ trở thành kết oán.
Nói xong chuyện này, Du Dực lại hỏi: “Cháu không vừa ý với 6 đứa cháu nhà Tô gia à?”
Bắt đầu từ hôm qua, Du Dực đã phát hiện, Nhạc Thính Phong không vui.
Cậu gật đầu: “Vâng.”
“Tại sao?”
Nhạc Thính Phong dừng lại: “Chú chú không cảm thấy, bọn họ đối với Thanh Ti quá nhiệt tình sao? Trước đây chú bảo cháu phải chăm sóc bảo vệ Thanh Ti, không được để mấy cậu nhóc mang ý xấu tiếp cận Thanh Ti, nhưng… Lần này...”
Du Dực nhớ đến sáu cậu nhóc của Tô gia, mấy đứa đối với Thanh Ti đúng là… vô cùng nhiệt tình.
“Cháu cảm thấy không đúng sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đương nhiên rồi, mấy tên đó cháu hiểu rõ nhất, tuy rất muốn có em gái, nhưng, bình thường đối với mấy bé gái khác, cũng chưa từng thân thiết như vậy.”
Cậu chẳng cảm thấy làm thế có gì trái với lương tâm, sáu tên nhóc Tô gia đó, nói gì cũng phải mau chóng đuổi đi.
Du Dực nhíu mày, không nói gì nữa.
Nhạc Thính Phong cũng biết chừng mực, cậu cũng không nói gì nữa.
Chạy xong trở về, sau đó… Liền nhìn thấy bên ngoài cửa đã đậu sẵn ba chiếc xe, Du Dực và Nhạc Thính Phong nhìn nhau một cái, cái này… Lại đến nữa rồi.
Quả nhiên, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nói huyên náo.
Sáu cậu nhóc Tô gia đều đang nhìn lên lầu, giờ này sao Thanh Ti còn chưa dậy chứ.
Du Dực sau khi chào hỏi người nhà Tô gia xong, liền nói với Lộ Tu Triệt đang ngồi đó: “Tiểu Triệt, cháu qua đây, chú có chuyện muốn nói với cháu.”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc, gật đầu, đứng dậy, đi theo Du Dực ra ngoài.
Du Dực cười nói: “Có một chuyện, chú cảm thấy phải nói với cháu sẽ tốt hơn, dù gì cháu cũng không phải con nít nữa.”
“Có chuyện gì, chú cứ nói đi ạ.” Lộ Tu Triệt cảm thấy đây không phải là chuyện nhỏ.
Du Dực nói: “Chắc cháu cũng biết người của Lộ gia đang đi tìm cháu, hơn nữa, đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát cũng đang đi tìm cháu. Vừa vặn, chú có quen với cục trưởng Thái của Cục Cảnh sát, ông ấy cũng từng nhờ chú giúp đỡ. Hôm nay chú nói với cháu chuyện này, không phải để ép cháu, chỉ là chú cảm thấy, tình hình trong nhà cháu, cháu nên biết một chút.”
“Tình hình hiện tại là thế, cháu muốn đi, chú sẽ đích thân đưa cháu về. Cháu muốn ở, vậy chú đương nhiên sẽ che giấu cho cháu thật tốt.”
Lộ Tu Triệt không hề do dự: “Cháu ở lại, cháu không muốn về, ít nhất bây giờ vẫn không muốn. Con người như ba cháu thật sự phải được giáo huấn một trận.”