Vốn dĩ, cũng không đến lượt Lộ Tu Triệt trông chừng Thanh Ti. Cậu khó khăn lắm mới có thể chen vào, ít nhiều cũng có thể nói vài câu với Thanh Ti.
Nhưng lần này thì tốt rồi, chớp mắt xuất hiện mấy tên nhóc này, cứ vây kín Thanh Ti, cậu cả một chữ cũng không nói được, không vui nha!
Chút tranh chấp giữa trẻ con với nhau, người lớn chẳng thèm quản, giữa con trai với nhau, dù cho đánh nhau, họ cũng vui vẻ xem, dù gì con cháu trong nhà, cứ thoải mái đánh.
Du Dực sợ bọn trẻ quá ồn ào, nên bảo Nhạc Thính Phong đưa bọn chúng ra ngoài, ra bên ngoài hành hạ người khác đi.
Thế nên, Nhạc Thính Phong dẫn theo một đám nhóc choai choai, dắt tay Thanh Ti ra ngoài.
Trong phòng khách không có trẻ con làm ồn, cuối cũng cũng yên tĩnh lại.
Anh cả Tô gia nói với Hạ An Lan nói: “Vốn dĩ hai ngày trước đã định đến rồi, nhưng thủ đô rơi một đợt tuyết lớn, liên tục hai ngày thời tiết đều không được tốt, nên mới dời lại đến hôm nay. Hôn lễ đã chuẩn bị thế nào rồi, có chuyện gì chúng tôi có thể giúp đỡ không?”
Vốn dĩ, anh cảm thấy em gái của mình ngốc như vậy, một cô bé ngây thơ như vậy, đi cùng Hạ An Lan dù cho bị bán cũng không biết nữa.
Nhưng, hai người họ lại gạo nấu thành cơm, ba mẹ anh lại tán thành hai tay, đối với cậu con rể là Hạ An Lan còn vô cùng hài lòng.
Vậy anh còn có thể nói gì nữa chứ, chỉ có thể, tán đồng, chấp nhận, vừa ý thôi!
Hạ An Lan cười nói: “Quả là có một số chuyện, nhưng không gấp, ngày mai làm cũng được.”
Chuyện hôn lẽ, đã chuẩn bị cũng tươm tất rồi, hôn lễ này, anh mong chờ đã lâu, tuy ngày 29 mới về đến thủ đô, nhưng anh sớm đã chuẩn bị xong xuôi, không đến mức luống la luống cuống, thế nên đến giờ đã chuẩn bị gần như tươm tất rồi.
Bà Tô hỏi: “Phải rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy nhà mọi người có một đứa trẻ trước đây chưa từng thấy qua, là ai vậy? Thân thích của nhà mọi người sao?”
Hạ An Lan đáp: “Mẹ, đó là một người bạn tốt của Thính Phong, trong nhà cậu bé ấy… xảy ra chút chuyện, mấy ngày nay sẽ ở tạm nhà chúng ta.”
Bà Tô có chút hiếu kỳ, Tết nhất lại ở nhà người khác, xem ra đã xảy ra chuyện không nhỏ, bà gật đầu không hỏi thêm nữa.
Hạ An Lan nhìn về phía anh ba Tô gia: “Nhắc đến, đứa trẻ này, lão tam có lẽ ít nhiều anh cũng biết một chút đó.”
Anh ba Tô gia có hơi bất ngờ: “Vậy sao, con cái nhà ai vậy?”
“Con trai của Lộ Hướng Đông, em nhớ anh… hình như có từng làm ăn với Lộ Hướng Đông một lần phải không?”
Anh ba Tô gia suy nghĩ một chút: “Lộ Hướng Đông… À, phải phải, năm xưa đúng là từng làm ăn, sao thế, đứa trẻ vừa rồi, không lẽ là… con trai của Lộ Hướng Đông sao?”
“Đúng vậy, chính là con trai của hắn.”
Cái vòng này của bọn họ, thật ra rất nhỏ, nói không chừng ai nấy đều quen biết nhau.
Anh ba Tô gia càng hiếu kỳ, hỏi: “Con trai của Lộ Hướng Đông? Lộ gia gần đây hình như đâu có xảy ra chuyện lớn gì, sao lại để con trai ở nhà người khác đón Tết chứ?”
“Chuyện này...” Hạ An Lan nhìn về phía Du Dực.
Du Dực nói sơ qua tình hình của Lộ gia, và nói rõ hành vi xấu xa của Lộ Hướng Đông.
Sau khi anh nói xong, mọi người ngồi đó, đều kinh ngạc, đây đúng là người "ba" mà họ chưa từng thấy qua.
Anh ba Tô gia thở dài: “Anh thật sự không ngờ, Lộ Hướng Đông lại là một người như vậy, năm xưa gặp nhau, hắn cũng không khốn kiếp như vậy.”
Anh lắc đầu nói: “Con trai ruột, đây là thân thích sao? Tuy trong nhà chúng ta có nhiều con trai, có lúc rất ồn ào, anh nhìn thấy cũng thấy phiền, nhưng bây giờ anh cảm thấy, so với tên Lộ Hướng Đông này, anh đúng là còn thân thiết hơn hắn nhiều.”