"Vậy phải xem chuyện gì mới được.”
Cục trưởng Thái thở dài, nói: “Lãnh đạo cũ trước đây của tôi, Lộ lão gia, cháu trai nhà họ tối qua mất tích, đến hôm nay vẫn chưa có tin tức, nhờ tôi giúp tìm người, nhất định phải nhanh chóng tìm được. Nhưng ngài cũng biết Tết nhất thế này, phía cảnh sát bên tôi không giống với những người ở cương vị khác, người khác càng nghỉ phép, chúng tôi càng bận, cộng thêm nghỉ phép, nhân lực căn bản không đủ dùng...”
Du Dực nghe thấy tiếng ồn ào của hai chú nhóc từ bên ngoài truyền đến, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười lạnh, Lộ lão gia, cháu trai… Haha… Muốn tìm vậy phải xem anh có đồng ý hay không!
Anh hỏi: “Ngài muốn nhờ tôi giúp ngài tìm người?”
cục trưởng Thái vội nói: “Không phải, tôi nào dám đem chuyện này ném sang cho cục trưởng Du chứ, chỉ là tôi nghĩ, cục trưởng Du ngài tai mắt thông thiên, có thể nào giúp tôi tra xem, tung tích của Lộ tiểu thiếu gia không, đương nhiên phía cảnh sát bên tôi cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được cậu ấy, bằng không ngày Tết của mọi người bên tôi cũng không được yên rồi.”
Du Dực chậm rì rì nói: “Nhưng… cục trưởng Thái, ngài cũng biết, chúng tôi là bộ phận gì, chuyện chúng tôi quản lý là gì, tìm trẻ con thất lạc kiểu chuyện này ngài đến tìm tôi… Lỡ như sau này cấp trên biết được, sẽ truy cứu tôi lấy việc công mưu tư lợi mất.”
cục trưởng Thái năn nỉ nói: “Cục trưởng Du tôi biết chuyện này làm khó ngài, nhưng, tôi cũng hết cách rồi, các anh em của Cục Cảnh sát, thật sự rất vất vả, hơn nữa chuyện tìm người này, chẳng khác gì mò kim đáy bể, hiện tại chúng tôi thật sự không có bất kỳ manh mối nào, chỉ mong cục trưởng Du ngài giúp đỡ tìm chút manh mối, xin ngài đó làm ơn.”
Du Dực ra vẻ trầm tư, đợi một lúc sau, mới khó xử nói: “Nể mặt ngài tôi… Có thể giúp đỡ, nhưng, trong cục chúng tôi cũng đang nghỉ lễ, đặc biệt hôm nay là mùng một, mọi người bình thường một năm 365 ngày, gần như không hề có ngày nào nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày, tôi không nhẫn tâm làm phiền bọn họ, thế nên, chuyện tìm người, ngày mai đi, ít nhất cho người của tôi, nghỉ trọn vẹn hết một ngày mùng một ngày đi.”
“Nhưng, cục trưởng Du, cậu nhóc này lỡ như bị bắt cóc, cái này… thời gian không đợi được.”
Du Dực cười haha nói: “Cục trưởng Thái, trong lòng ngài và tôi đều hiểu rõ, chuyện này lỡ như thật sự là bị bắt cóc, ngài cảm thấy hôm qua cho đến sáng nay, thời gian cả một đêm đã trôi qua, cậu nhóc còn ở trong thành phố sao? Nói không chừng đã bị chuyển đi nơi khác rồi, bản thân người nhà của lãnh đạo cũ của ngài nghĩ sao thế, ngày Tết không trông chừng con cháu mình, thật sự cho rằng cảnh sát là vạn năng sao, con đi mất, có thể tùy tiện tìm thấy sao.”
“Haiz...” Cục trưởng Thái thở dài thành tiếng.
“Ngày mai thì ngày mai vậy, nhờ cả vào cục trưởng Du nhé.”
Sau khi Du Dực cúp điện thoại của cục trưởng Thái, ánh mắt thoáng hiện lên một tia gian xảo, anh bấm gọi cho một dãy số: “Điều tra cho tôi, trong nhà Lộ Hướng Đông hôm qua đã xảy ra chuyện gì.”
Vừa rồi anh nói với cục trưởng Thái bộ phân của anh cũng nghỉ Tết, đương nhiên là gạt ông ấy, bộ phận này của họ, đặc biệt như thế, có thể nói cả năm hoàn toàn không có ngày phép, dù cho lúc đón Tết, có một số người xin nghỉ phép, nhưng vẫn có rất nhiều người đang trực ban, đến cả cục trưởng như anh, căn bản cũng không có cái gọi là nghỉ phép, đợi sau khi hết mùng ba, vẫn phải đến cục làm việc.
Du Dực tiện tay vứt điện thoại sang một bên, lên lầu thay quần áo.
Thay quần áo xong xuống nhà, ngồi vào bàn, Hạ An Lan hỏi anh một câu: “Cục trưởng Thái của Cục Cảnh sát gọi đến?”
Vừa rồi anh vừa nghe thấy Du Dực gọi một tiếng cục trưởng Thái, Hạ An Lan suy nghĩ một chút, hình như chính là cục trưởng của Cục Cảnh sát.
Nhóm dịch: Mèo Xinh