"Thằng nhóc Thính Phong này, cháu thật thích nói bừa. Chú là… bận bịu công việc, sau này rảnh rỗi chú sẽ ở bên Tiểu Triệt nhiều hơn. Cháu là bạn của Tiểu Triệt, cháu giúp chú khuyên nhủ nó, bảo nó đừng giận chú nữa, nó muốn cái gì, chú đều mua về cho nó.”
Nhạc Thính Phong cười chế giễu: “Chú, hình như chú rất tự tin, cảm thấy tùy tiện mua chút quà là có thể dỗ được Lộ Tu Triệt, nhưng, vừa rồi ở dưới lầu không phải chú cũng đã thử rồi sao, có tác dụng không? Huống hồ, tại sao cho đến giờ chú vẫn không hiểu, Lộ Tu Triệt vốn không giận chú chứ?”
Lộ Hướng Đông kinh ngạc: “Nó... Không tức giận sao?”
Không đúng, hắn đã lâu như thế không về nhà, con trai không thể không giận dỗi chút nào. Nghĩ như thế, nhưng trong lòng bản thân Lộ Hướng Đông cũng không chắc chắn. Hắn nhớ đến tình huống vừa nãy ở dưới lầu, Lộ Tu Triệt vốn không lộ ra chút dáng vẻ tức giận nào cả.
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đúng thế, khi một người không còn để tâm, thì sao phải tức giận?”
Trong lòng Lộ Hướng Đông đánh bộp một tiếng, sắc mặt đã trắng hơn rất nhiều.
Nhạc Thính Phong cười cười: “Chú, tình cảm, tín nhiệm, hy vọng, đều là những thứ sẽ hao mòn. Những thứ này, nếu mãi mãi chỉ biết tiêu hao, mà không vung đắp, vậy sớm muộn cũng sẽ dùng hết sạch sẽ. Vì còn có tình cảm nên mới có tín nhiệm, hy vọng đợi chờ sẽ dần triệt để biến thành thất vọng, những đạo lý mà cháu hiểu, cháu nghĩ chú càng hiểu rõ?”
Cơ thể Lộ Hướng Đông hơi lung lay, những lời này phát ra từ miệng của một cậu nhóc 12 tuổi, khiến hắn cảm thấy chấn động, càng khiến trong lòng hắn dâng lên sự hoảng loạn không hình dung được.
Sắc mặt Lộ Hướng Đông trắng bệch: “Chuyện này… Cháu… Cháu nói có phần nghiêm trọng quá rồi... ”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng, chắc là có hơi nghiêm trọng, có thể là do cháu diễn đạt hơi quá lên?”
“Nhưng, rốt cuộc có phải do cháu nói quá lên không, cháu nghĩ chú từ từ sẽ biết thôi?” Sau này nếu Lộ Hướng Đông vẫn không thay đổi, vậy ông ấy sẽ phát hiện, ông ấy đã thẳng tay đẩy Lộ Tu Triệt ra xa. Cuối cùng bất luận ông ấy dùng cách gì để mong cậu trở về, thì cũng không còn kịp nữa.
Điện thoại của Lộ Hướng Đông đột nhiên reo lên. Hắn vì muốn che giấu chính sự lúng túng của bản thân lúc này, nên vội cầm điện thoại lên nghe.
Nhạc Thính Phong xoay người bước về phía cửa, tay vừa đặt lên nắm cửa, đã nghe thấy Lộ Hướng Đông từ sau lưng nói: “Lúc chiều không phải đã ổn định rồi sao? Giờ bên đó tình hình thế nào rồi?”
Ngữ khí của ông ấy có hơi nóng vội, nghe giống như đang rất lo lắng.
Nhạc Thính Phong dừng lại, chầm chậm xoay người.
“Như vậy đi, lát nữa anh sẽ qua đó, cứ như thế đã.” Lộ Hướng Đông có hơi bực dọc cúp máy, sao lại xảy ra nhiều chuyện thế, một bên con trai đã lâu ngày không gặp, đã sắp biến thành người lạ luôn rồi, bên kia còn xảy ra chuyện như thế.
Lộ Hướng Đông lưỡng lự xem có nên đi hay không, vẫn nên đến xem thử con trai rồi hẳn đi, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đôi mắt tràn ngập nụ cười châm biếm của Nhạc Thính Phong.
Đôi mắt Nhạc Thính Phong hoàn toàn không hề che đậy, cậu nói: “Đó là người tình bên ngoài của chú Lộ phải không, chính là… Mẹ kế mà Trang Sử nói chú tìm cho Lộ Tu Triệt? Không được khỏe sao? Ở bệnh viện?”
Lộ Hướng Đông kinh ngạc nhìn Nhạc Thính Phong, vừa rồi hắn chỉ nói hai câu, Nhạc Thính Phong đến cả bệnh viện cũng đoán ra được, cậu thông minh cũng có phần quá dọa người rồi.
Nhạc Thính Phong không cần Lộ Hướng Đông trả lời, cậu không phải đang hỏi, mà là rất chắc chắn, cậu khinh thường nói: “Đúng là kỳ quái thật, giờ này, cũng chẳng phải nửa đêm canh ba, dù cho không ở bệnh viện bắt xe cũng rất dễ dàng mà, huống hồ... Ở bệnh viện, gọi bác sĩ vốn chỉ là chuyện mất vài phút đồng hồ, không lẽ chú Lộ chú là bác sĩ sao? Không gọi bác sĩ, cứ khăng khăng gọi cho chú?”