Trên lầu, Lộ Tu Triệt đóng cửa xong thì trở nên im lặng hẳn.
Nhạc Thính Phong không hỏi nhiều, giữa con trai với nhau, chuyện không cần thì đừng hỏi nhiều, cậu nói: “Không phải nói ôn bài sao?”
Lộ Tu Triệt cười nói: “Ừ, ôn bài, ngày mai thi Tiếng Anh đó, phải chăm chỉ ôn tập một chút.”
Nhạc Thính Phong không nói đến chuyện vừa rồi, Lộ Tu Triệt cũng không nhắc đến.
Lộ Tu Triệt lấy sách còn cả quyển mô phỏng tiếng Anh ra, nghiêm túc ngồi xuống. Cậu cảm thấy, bây giờ điều có thể khiến cậu tập trung tinh thần để làm chỉ có bài tập thôi. Lúc làm bài, cậu có thể không cần nghĩ gì cả, đem tất cả sự tập trung đặt hết vào giải bài.
Nhạc Thính Phong không ôn tập, cậu dạo quanh một vòng trong phòng Lộ Tu Triệt, sau đó, cầm hộp Tetris lên.
Chơi một lúc, quay sang thấy Lộ Tu Triệt ôn tập vô cùng chăm chú, cậu đặt máy game xuống, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Quả nhiên, ở ngoài cửa phòng cậu nhìn thấy, Lộ Hướng Đông đang đi đến.
Đáy mắt Nhạc Thính Phong ánh lên sự khinh bỉ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, gọi một tiếng: “Chú Lộ.”
Lộ Hướng Đông vẫn đang lưỡng lự không biết có nên gõ cửa không. Nhưng lúc đứng ngoài cửa, hắn không thể giơ tay lên, trong lòng hắn sợ. Nhìn thấy Nhạc Thính Phong, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Thính Phong à, cháu ra rồi, Tiểu Triệt nó…"
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: “Cậu ấy đang ôn tập, chú có việc gì không?”
“Chú... Chú chỉ là đã mấy hôm không gặp nó, muốn nói chuyện với nó một chút, hỏi nó gần đây nó sống thế nào?”
Nhạc Thính Phong bày ra dáng vẻ như không hiểu: “Chú Lộ, câu này của chú… Nghe ra thật kỳ lạ, chú là ba của Lộ Tu Triệt mà. Chú... sao lại hỏi câu hỏi như thế?”
“Chú... Chú... ” Lộ Hướng Đông nhìn vào gương mặt đang đầy vẻ thắc mắc của Nhạc Thính Phong, chỉ cảm thấy da mặt bỗng nóng lên, hắn không biết nên nói gì nữa.
Nhạc Thính Phong cố ý làm thế, thân là một người ba, lúc hỏi những vấn đề này, cũng không cảm thấy… áy náy sao?
“Chú Lộ sao chú lại không biết Lộ Tu Triệt cậu ấy sống có tốt hay không? Chú và cậu ấy ở chung dưới một mái nhà mà? Không lẽ... Đã rất lâu rồi chú chưa về nhà sao?”
Lộ Hướng Đông im lặng một lúc lâu mới nói: “Khụ... Gần đây chú, có... Có chút việc?”
Nhạc Thính Phong lại bày ra dáng vẻ không hiểu: “Hả, bận, chuyện này cũng bình thường mà. Ba cháu cũng bận, nhưng ông ấy thường xuyên gọi điện cho cháu. Không lẽ bình thường trong điện thoại Lộ Tu Triệt không nói cho chú biết cậu ấy sống thế nào sao?”
Lộ Hướng Đông bỗng cảm thấy kích động xấu hổ muốn bỏ chạy, trước mặt một cậu bé, bị những câu hỏi của cậu ấy, hỏi đến mức không còn mặt mũi gặp ai.
Cả một người ngoài cũng cảm thấy, thân làm ba nên thường xuyên ở cùng con trai, bận rộn lắm thì cũng phải gọi điện về, nhưng, hắn thì sao, hắn ngay cả một cuộc điện thoại cũng không hề gọi về nhà.
“Chú... Chú... chuyện này... ”
Nhạc Thính Phong tỏ ra hết sức kinh ngạc: “Chú Lộ, chú... Không lẽ đến cả gọi điện cũng chưa từng gọi cho Lộ Tu Triệt sao?”
“Chú... Khoảng thời gian trước chú, chú... Cãi nhau với nó một trận, chọc giận nó… thế nên… thế nên mới... ” Lộ Hướng Đông bị một cậu nhóc hỏi đến cứng họng nói một câu hoàn chỉnh cũng không nói thành lời.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác nhìn như vô tình của Nhạc Thính Phong, đều từng đợt từng đợt văng vẳng bên tai, khiến Lộ Hướng Đông không ngẩng đầu lên nổi.
Sự mỉa mai trên mặt Nhạc Thính Phong càng nặng hơn, “Ồ, là thế à, vậy chú cũng yên tâm thật, chú lâu như thế không về nhà, cũng không gọi điện, nói một câu khó nghe, lỡ như Lộ Tu Triệt thật sự xảy ra chuyện gì, chú đến giờ cũng không biết... Người làm ba như chú đúng là nhẹ nhàng thật.”