Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1310: Cậu chắc chắn sẽ làm được

Bây giờ về đến nhà, Lộ Tu Triệt không còn chỉ muốn chơi điện tử. Cậu dành thời gian chơi điện tử để học bài, hoặc là luyện tập đấm bốc với huấn luyện viên tại gia. Sáng ra dậy sớm, cậu sẽ học thuộc từ mới. Khi đến trường, cậu gần như chẳng bao giờ ngủ gật nữa.

Các thầy cô giáo và bạn bè trong lớp trong trường đều nhìn thấy sự thay đổi của Lộ Tu Triệt.

Mỗi thầy cô giáo khi nhắc đến Lộ Tu Triệt, đều rất phấn khởi, đồng thời cũng vô cùng ngạc nhiên. Mới đầu, bọn họ nghĩ rằng cậu nhóc này chỉ tức thời hứng lên, vài ngày sau sẽ bỏ cuộc.

Thế nhưng không ngờ rằng, một tuần, hai tuần… một tháng trôi qua, Lộ Tu Triệt vẫn đang kiên trì, cuối cùng thì những ánh mắt nghi ngờ cũng không còn nữa.

Trải qua một thời gian, nước chảy đá mòn, cuối cùng thì Lộ Tu Triệt cũng cho tất cả mọi người nhìn thấy nỗ lực của cậu.

Chỉ là về mặt Toán học, Lộ Tu Triệt không có mấy năng khiếu khiến người ta kinh ngạc. Thế nhưng, dù sao thì đầu óc cậu cũng không ngốc, môn học đó tiến bộ có hơi chậm, nhưng không phải không có tiến triển gì cả.

Mặc dù không tiến bộ phi mã như Nhạc Thính Phong, thế nhưng cũng có những bước tiến mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Trên lớp, mặc dù nghe không hiểu thầy giáo đang nói gì, thế nhưng, cậu vẫn đang từng bước từng bước đuổi kịp. Nói như Nhạc Thính Phong thì, thầy giáo đi một bước, cậu bước hai bước, trải qua một thời gian, chắc chắn sẽ đuổi kịp…

Dần dần, lòng tự tin của Lộ Tu Triệt bắt đầu được gây dựng lại. Cậu không khác gì những cậu học trò khác, sự đối xử ở nhà cũng càng ngày càng tốt. Cậu bắt đầu tìm thấy niềm vui trong học tập và cũng đã hiểu ra một điều rằng, chỉ khi nào một người tự khiến mình trở nên xuất sắc, người khác mới thật sự tôn trọng người ấy, giống như cậu vậy.

….

Cuối thu, vào đông, lá cây rụng hết, trời trở lạnh hẳn đi.

Chớp mắt, Nhạc Thính Phong đã chuyển lên thủ đô học được hơn hai tháng. Hình như trong nửa năm sau, thời gian luôn trôi đi cực kỳ nhanh.

Chẳng còn bao lâu nữa là đến kỳ nghỉ đông, thời tiết miền Bắc, lúc đó sẽ rất lạnh. Quần áo trên người Nhạc Thính Phong từ từ dày dần lên, nhất là hôm nay, dự báo thời tiết nói, có một luồng gió lạnh từ cao nguyên Siberia tràn xuống. Mấy hôm nay, nhiệt độ sẽ giảm từ ba đến sáu độ, gió bắc thổi rền rĩ. Trong lớp học có lò sưởi, nhưng Nhạc Thính Phong vẫn cảm thấy rất lạnh.

Lộ Tu Triệt ngẩng đầu ngước nhìn Nhạc Thính Phong, nói với cậu: “Gió to quá, dự báo thời tiết nói có tuyết, nhưng không biết có rơi thật không.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, có lẽ sẽ có tuyết.”

Trong lòng cậu hơi lo, trời lạnh, gió to thế này, đạp xe đèo Thanh Ti về có lẽ không được thực tế lắm, không thì gọi điện cho chú Du Dực bảo chú ấy đến đón.

Một mình cậu thì không sao, dù sao thì gió cũng không thổi bay cậu đi đâu được, nhưng Thanh Ti thì không, trời lạnh quá rồi, chẳng may cảm lạnh thì sao?

Lộ Tu Triệt lại nói gì đó với Nhạc Thính Phong, thấy cậu không trả lời, ngẩng lên hỏi: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”

“Không có gì, cậu làm bài của cậu đi.”

Lộ Tu Triệt nhún vai, cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Đó là bài tập Số học lớp 7, trước đây, thứ này có lẽ là hoàn toàn nằm ngoài khả năng của cậu.

Cuối cùng cũng tan học, thầy giáo đặc biệt nhắc nhở: “Tan học rồi, hôm nay gió to, trên đường về, nhất định các em phải chú ý an toàn.”

Nhạc Thính Phong thu xếp sách vở, nhanh chóng ra về.

“Tớ về trước đây.”