"Cậu vội cái gì chứ?”
Nhạc Thính Phong đang suy nghĩ một chuyện, những kẻ bắt cóc ban nãy chỉ có năm, sáu người, đây đã là toàn bộ rồi sao? Sao cậu lại cảm thấy có điểm không đúng.
Cậu thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, đi theo tôi.”
Lộ Tu Triệt thấy thần tình của Nhạc Thính Phong nghiêm túc thì không dám nói gì cả, bám sát cậu mà đi.
Xuyên qua con đường dẫn ra ngoài, trên đỉnh đầu liên tục có vài cái xác khô rớt xuống, nhưng vì trước đó đã bị dọa vô số lần nên Lộ Tu Triệt cũng không sợ tới mức hét lên nữa, chỉ bịt miệng thật chặt mà thôi.
Nhạc Thính Phong vẫn dựng lỗ tai nghe ngóng âm thanh ở xung quanh. Cậu cảm nhận được ở phía sau có người đang chậm rãi tới gần hai người.
Cảm giác bước chân càng lúc càng gần, cậu nói khẽ với Lộ Tu Triệt: “Lộ Tu Triệt, mau cắn cánh tay, xoay người lại.”
Lộ Tu Triệt không chần chừ, nghe Nhạc Thính Phong nói vậy liền hung ác cắn cái tay giả kia, sau đó cùng Nhạc Thính Phong xoay người lại.
Hai người xoay lại liền nhìn thấy bốn tên, hai tên còn cầm trên tay hai cây gậy lớn, hai tên cầm bao tải, bao tải đã giơ sẵn lên, chuẩn bị chụp lên đầu họ.
Họ hoàn toàn không ngờ Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt lại đột nhiên xoay người lại như thế, động tác của họ dừng trong hai giây.
Khi bọn họ thấy hai thằng nhóc choai choai cả người dính máu, một đứa cầm quả tim người, một cái đang cắn tay người thì thân mình lập tức cứng ngắc, sau đó… đồng tử co rụt lại, sắc mặt lập tức trắng bệch, sắc máu hoàn toàn biến mất.
Lộ Tu Triệt hạ giọng: “Các người… cũng muốn ăn à?”
Sau khi cậu hỏi xong, bốn người kia lập tức há mồm phát ra tiếng hét chói tai, vứt hết gậy gỗ và bao tải trong tay xuống đất, xoay người bỏ chạy.
Lộ Tu Triệt vui vẻ cực kỳ, ở đằng sau kêu lên: “Đừng đi, đừng đi làm… Đừng đi, các người muốn ăn thử không? Có muốn ăn thử không?”
Nhạc Thính Phong đá cậu một cái: “Đừng hét nữa, mau nhặt gậy lên, đuổi theo…”
Hai người vội vàng nhặt gậy gỗ lên, đuổi theo bốn người đang trốn chạy kia.
Người càng sợ hãi thì càng hoảng loạn, chạy không cần quan tâm đường đi thế nào. Trong nhà ma vốn chẳng khác nào mê cung, bọn chúng chạy tới chạy lui đều không ra ngoài được, mà sau lưng Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong vẫn đuổi theo không buông tha, có người sợ tới mức đã tè ra quần luôn.
Nhạc Thính Phong nói với Lộ Tu Triệt: “Những kẻ này không phải những kẻ ban nãy lên lầu…”
Lộ Tu Triệt kinh ngạc: “Không cùng một nhóm sao? Không phải chứ, hôm nay có tận hai nhóm muốn bắt chúng ta hả?”
“Cậu ném tiền như thế, hai nhóm người đã là gì, có đến ba nhóm tôi cũng không ngạc nhiên…”
Lộ Tu Triệt quá rêu rao, một thằng nhóc mà ra ngoài lại tùy tiện quăng ra nhiều tiền như thế, cho dù là người thường còn đỏ mắt chứ đừng nói đám tội phạm này.
Hai người đuổi theo hai vòng, bỗng nhiên ở phía sau vang lên tiếng nói.
“Anh nhìn kìa, bọn nó kìa.”
“Lũ nhóc này giỏi lắm, dám lừa bọn tao, tao sẽ không tha cho chúng mày.”
Nhạc Thính Phong xoay người nhìn, mẹ kiếp, đây không phải nhóm người bị dọa lăn xuống cầu thang đó sao? Tám phần là đã nhận ra mình bị lừa nên quay lại tìm họ rồi.
Cậu nói: “Chạy mau…”
Lộ Tu Triệt chạy trối chết theo cậu, một lúc sau, đám người cầm bao tải cũng quay trở lại.
Trong lúc nhất thời, trước mặt có hổ, sau lưng có sói, Lộ Tu Triệt không biết phải làm gì bây giờ.
Mắt thấy đã bị bao vây, Nhạc Thính Phong hét lên: “Đến đây bắt tôi đi, có bản lĩnh thì tới đây, đừng tưởng rằng chỉ các người mới có người…”
Cậu lôi Lộ Tu Triệt lùi lại, hai nhóm người lập tức đụng độ nhau, cả hai bên cùng nghĩ đối phương là người của hai thằng nhóc kia nên lập tức lao vào nhau đấm đá.