Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1210: Để tiểu tổ tông của chúng tôi thắng một lần đi

Trong lòng hoảng hốt, Lộ Tu Triệt nhảy sai liên tục, không bao lâu sau, Nhạc Thính Phong đã nhảy xong, nói với Lộ Tu Triệt: “Cậu thua rồi, đừng nhảy nữa.”

Điều này đối với Lộ Tu Triệt mà nói, quả thực là… vô cùng nhục nhã. Ngay cả trò chơi mà cậu ta am hiểu nhất cũng thua, hơn nữa còn thua cực kỳ thảm, điều này chẳng khác nào kê đá đập chân mình. Cậu chỉ vào Nhạc Thính Phong: “Cậu… Cậu… Vì sao cậu không nói cậu rất am hiểu trò này?”

“Nhưng tôi có nói tôi không biết chơi đâu. Chẳng lẽ tôi nói rồi thì cậu sẽ không chơi nữa à. Đã bảo chơi cái gì thì cậu chọn, tôi đã hỏi đi hỏi lại mấy lần cậu đều nói là chắc chắn, vậy tôi còn có thể nói cái gì. Hơn nữa… Tôi cũng nghĩ có lẽ cậu chơi rất giỏi.” Nhạc Thính Phong nhún vai, cậu thắng rồi, sao trách cậu được.

“Hôm nay cứ thế định luôn hay muốn tiếp tục so trò khác?”

Lộ Tu Triệt cắn răng: “Tiếp tục, đương nhiên phải tiếp tục, vừa rồi tôi chưa điều chỉnh tốt, lần sau tôi nhất định có thể thắng cậu.”

Cậu ta không tin Nhạc Thính Phong lần nào cũng thắng được mình. Mới vừa bắt đầu thôi, chắc thằng nhóc này cũng chỉ giỏi chơi trò nhảy nhạc.

Nhạc Thính Phong mỉm cười, “Được, cho cậu chọn trò chơi.”

Trong lòng Lộ Tu Triệt thấp thỏm không yên, lần nào Nhạc Thính Phong lộ ra biểu tình như vậy thì cậu đều cảm thấy không ổn.

“Được, nếu đã thế, vậy… để tôi chọn…”

Kế tiếp, Lộ Tu Triệt chọn một trò chơi chiến đấu, đây là trò mà cậu thường hay chơi, động tác hai tay cực kỳ thuần thục, đã từng chơi với rất nhiều người nhưng chưa từng có ai thắng được cậu, có thể nói là cậu cực kỳ tự tin.

Nhưng mà vừa lên tay chưa được bao lâu, Lộ Tu Triệt liền phát hiện ra, thao tác của Nhạc Thính Phong cực kỳ mạnh mẽ, nhìn bộ dáng bình tĩnh của cậu ta thì có thể thấy trước đây cũng chơi không ít lần.

Lộ Tu Triệt hít sâu một hơi, tự nói với chính mình: bình tĩnh, bình tĩnh, tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng, đây chính là sở trường của mình, nếu mình thua nữa thì thật sự là mất hết mặt mũi, tuy rằng đã thua một lần nhưng mà… lần trước không tính.

Lộ Tu Triệt rất cố gắng phát huy lợi thế, tốc độ phản ứng cực nhanh, vô cùng tự tin.

Nhưng mà vẫn vô dụng thôi, vì Nhạc Thính Phong còn nhanh hơn cậu, chơi tốt hơn cậu.

Đợt đấu thứ hai kết thúc, Nhạc Thính Phong quay đầu nhìn Lộ Tu Triệt: “Chơi tiếp không?”

Mặt Lộ Tu Triệt xám như tro tàn, bị người ta đánh bại ở phương diện mình am hiểu nhất, sự nhục nhã này làm cho cậu có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc nữa. Chơi trò chơi, làm gì có bạn đồng lứa tuổi nào chơi giỏi hơn cậu chứ?

Nghe nói thằng nhóc Nhạc Thính Phong này tới từ Lạc Thành, mặc dù đó cũng là một thành phố lớn, nhưng còn lâu mới so được với thủ đô, nhất định là không có nhiều trò chơi.

Không ngờ, thật không ngờ, cực kỳ không ngờ… Cậu vẫn thua, hơn nữa, còn thua tận hai trận, mặt mũi và cả quần áo lót đều có thể quăng đi hết được rồi.

Bọn vệ sĩ không ai dám lên, sợ mình vừa mở miệng sẽ làm cho tiểu tổ tông mất vui.

Bọn họ thầm oán thán Nhạc Thính Phong, để cho tiểu tổ tông nhà bọn tôi thắng một ván thì sẽ chết người à?

Để tiểu tổ tông của chúng tôi thắng, sự ưu việt của cậu sẽ càng lớn hơn, muốn gì được nấy, sao lại không nghĩ thông chuyện này chứ?

Lộ Tu Triệt chỉ Nhạc Thính Phong: “Cậu… Cậu… Rốt cuộc có trò nào mà cậu chưa từng chơi không?”

“Cậu muốn nói tới trò chơi ở khu vui chơi này à?”

“Đúng.”

Nhạc Thính Phong nhún nhún vai: “Tôi cũng chẳng biết nữa.”

Lúc cậu ở Lạc Thành, tốt xấu gì cũng là hỗn thế ma vương, rất sành vui chơi. Tiệm internet, khu trượt băng, không có nơi nào là cậu chưa từng đi qua, chơi một chút cho vui. Nhưng giờ cậu đã muốn quay đầu làm một người hoàn toàn mới, cho nên không muốn nhắc lại mấy chuyện đó nữa.