Nhạc Thính Phong chạy xe rời đi, qua chuyện này cậu ở trường sẽ được yên tĩnh một thời gian, trận đánh này đúng là không uổng phí.
Sau khi đón Thanh Ti, hai người cùng nhau về nhà.
Thanh Ti vẫn cười cười nói nói, từ gương mặt cô bé khó mà phát hiện được biểu cảm tiêu cực.
Nhạc Thính Phong hỏi cô bé: "Hai ngày nay trong lớp như thế nào, còn có ai ức hiếp em không. Mấy nữ sinh hôm trước còn ép em cho mượn đồ nữa không?”
Thanh Ti gật đầu: "Dạ còn... ”
Sắc mặt Nhạc Thính Phong đen xuống. Cậu còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thanh Ti vui vẻ nói: "Nhưng, lần này em không đưa cho họ nữa. Hôm qua lúc trực nhật, Chu Mỹ Đình quét dọn, vẫn luôn chỉ thị em, bảo bàn của em không sạch sẽ, bảo em phải lau lại. Em rất tức giận, đã cố ý để thùng nước lau sàn dưới chân bạn ấy, hại bạn ấy té ngã, hình như ngã rất đau. Anh ơi, có phải em rất hư không?”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong hơi cong lên, tiểu nha đầu này cuối cùng cũng biết phản kháng rồi.
Cậu khích lệ nói: "Không có, em làm rất tốt, đối với loại người đó, không cần khách khí, còn nữa không?”
Thanh Ti gật đầu: "Còn, lần trước nữ sinh đó muốn cướp kẹp tóc của em, em đã kéo kẹp tóc trên đầu bạn ấy xuống. Bạn ấy còn khóc chạy đi tìm cô giáo tố cáo, cô hỏi em sao lại ức hiếp bạn ấy... ”
Nhạc Thính Phong nhíu mày nữ sinh đó không gây sự sẽ chết à, "Vậy em nói thế nào?”
Thanh Ti dán mặt vào lưng Nhạc Thính Phong: "Em nói, em không có ức hiếp bạn ấy, chỉ là em nhìn thấy kẹp tóc của bạn ấy đẹp, muốn mượn xem thôi. Tại sao bạn ấy có thể hết lần này đến lần khác mượn đồ của em, em lại không thể mượn bạn ấy một lần chứ.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, ừm, rất tốt, đúng là nên làm thế.
Cậu khen ngợi nói: "Thanh Ti chúng ta giỏi quá, đúng là nên làm thế.”
"Nhưng, thành thật mà nói, nếu muốn mượn đồ, thì phải nói lịch sự, không thể đến cướp như vậy... ”
Nhạc Thính Phong kiên trì giải thích cho cô bé: "Đúng, nếu muốn mượn đồ của người khác, đúng là phải nói năng thật lịch sự, nhưng, cũng phải phân loại người, kiểu người như em ấy, khách khí với em ấy cũng vô dụng, vì em ấy cướp đồ của em trước mà.”
"Vâng, em biết rồi.”
"Thanh Ti sau này em phải biết phân biệt bọn người đó, ai đối tốt với em, ai đối xấu với em, người tốt với em, tự nhiên em cũng sẽ đối tốt với họ... ”
Thanh Ti cào cào eo Nhạc Thính Phong: "Vâng, em biết rồi, cũng giống như anh vậy, anh rất tốt với em, thế nên em cũng sẽ đối xử tốt với anh!”
Nhạc Thính Phong giữ chặt đôi tay nhỏ của Thanh Ti, cười nói: "Giống như những người cướp đồ của em, còn những người khoa tay múa chân với em, em đều không cần khách khí với họ!”
Thanh Ti gật đầu: "Vâng, em hiểu.”
...
Buổi chiều, đến trường, vừa vào cổng, đã thấy cách đó không xa, một đám người không biết đang nhìn gì. Cậu bước đến gần mới biết, bọn người buổi sáng cậu xử lý đang cầm theo thùng rác đi nhặt rác trong sân trường.
Cảnh này trong mắt tất cả học sinh khác mà nói, quả là đáng sợ.
Nhạc Thính Phong đã nghe thấy, rất nhiều người đang xì xầm bàn tán, biểu cảm không dám tin, mấy học sinh hư hỏng này, lại có ngày đi nhặt rác.
Nhạc Thính Phong quét mắt qua họ, cười cười, đi xuyên qua đám đông, lên lầu.
Lộ Tu Triệt vẫn chưa đến. Tiết đầu tiên đã qua hơn một nửa, cậu ta mới chầm chậm bước vào lớp học, giáo viên và các học sinh khác đều kinh ngạc, không ai nói gì.
Nhạc Thính Phong phát hiện tâm trạng của cậu ta vẫn chưa khá lên, cả buổi chiều cũng chẳng nói gì.
Chuông tan học vang lên, Nhạc Thính Phong hỏi cậu ấy: "Ngày mai là thứ bảy, cậu muốn hẹn lúc nào, ngày mai hay là ngày mốt?”
Lộ Tu Triệt giật mình, "Ngày mốt... Ngày mốt... ”