Nhưng không ngờ, Nhạc Thính Phong lại nói: "Cậu đá như thế không đúng, phải đá vào bụng mới đúng, đá vào ngực không đau.”
Lộ Tu Triệt...
Mấy tên đang gào khóc, bỗng im bặt!
Mấy giây sau, Lộ Tu Triệt nhíu mày: "Ờ... Tôi biết rồi... ”
Ánh mắt Lộ Tu Triệt quét qua mấy tên đó, chuẩn bị tìm một tên để thử chân.
Tên cao to bị dọa phát khiếp run cầm cập, "Đại ca, đại ca, đại ca Thính Phong, vừa nhìn đã biết trước đây chắc anh đã từng lăn lộn. Mấy tên mù bọn em, có mắt không thấy Thái Sơn. Xin anh... tha cho bọn em một lần. Cầu xin anh, bọn em không dám nữa đâu, thật sự không dám nữa. Anh bắt đền thế nào, bọn em đều đồng ý... ”
Bi thương trong lòng hắn đã chảy thành sông. Học sinh mới chuyển đến này thật sự quá đáng sợ, chẳng giống con người nữa.
Chẳng chơi theo chiêu thức bình thường gì cả, vừa đến đã rắc bột ớt vào họ. Sau đó mấy người bọn họ chẳng còn chút sức chiến đấu nào nữa, hoàn toàn như cá nằm trên thớt, tùy hắn mổ xẻ.
Từ cách đánh nhau của tên học sinh mới chuyển đến này cho thấy, rõ ràng là một tay chơi thứ thiệt, chỗ nào đau thì đánh thẳng vào đó, chắc chắn trước đây ở trường, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Lần này vốn muốn dạy dỗ tiểu tử thối này một trận, nào ngờ, chọc phải thanh niên cứng.
Vốn thấy hắn dáng vẻ gầy gò ốm yếu, đúng là lầm to mà! Tự chuốc cho mình phiền phức lớn như vậy.
Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Chuyện gì cũng đồng ý?”
"Dạ dạ dạ, chuyện gì cũng đồng ý.” Tên cao to vốn không mở nổi mắt, dù cho có mở được thì trước mắt cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, hắn còn đang lo mắt mình có phải bị mù rồi không.
Nhạc Thính Phong suy nghĩ một lúc, nói: "Thứ nhất, từ nay về sau không được động đến xe của tôi, không được động đến bất kỳ đồ gì của tôi, thấy tôi thì phải tránh sang đường khác mà đi.”
Tên cao to gật đầu: "Được được, em thề, sau này không dám động đến bất kỳ đồ gì của anh Nhạc nữa, cố gắng sẽ không xuất hiện trước mặt anh.”
Nhạc Thính Phong tiếp tục nói: "Thứ hai, nhằm khiến các cậu cải tà quy chính, làm một người hữu dụng, bắt đầu từ hôm nay, các cậu mỗi ngày ở trường phải nhặt rác, quét dọn, nhặt đến khi cả trường sạch sẽ mới thôi, nhặt đến khi cả trường tràn đầy tình yêu mới thôi, nhặt đến khi tôi hài lòng mới thôi."
Tên cao to kinh ngạc: "Hả?”
Thế mà lại bảo bọn họ quét dọn trường học, việc này... Có phải có hơi quá đáng rồi không? Cho rằng anh Đông hắn là loại người gì, vang danh khắp trường đó! Nếu xách thùng đi nhặt rác, quét dọn, vậy… vậy… cũng khiến hắn mất mặt quá rồi.
Nhạc Thính Phong: "Có ý kiến?”
Tên cao to vội vã lắc đầu: "Không có, không có… Được được, bọn em… bọn em nhất định sẽ làm theo dặn dò của anh Nhạc, đảm bảo mỗi ngày đều quét dọn trường học sạch sẽ. Không bám một hạt bụi, tuyệt đối không dám lười biếng... ”
Kệ đi, giải quyết chuyện trước mắt trước đã, tiễn hai vị tổ tông này đi rồi hẵng tính!
Nhặt rác ngày mai hẳn nói.
Nhạc Thính Phong cười haha: "Tôi biết trong lòng cậu đang nghĩ gì. Có phải đang nghĩ, đuổi tôi đi trước, còn chuyện nhặt rác, có nhặt hay không ngày mai hẵng tính hả? Tôi nhắc trước nhé, nếu... ngày mai tôi không nhìn thấy các cậu quét dọn trong trường, tôi sẽ lại đến tìm các cậu tâm sự, tuyệt đối sẽ tâm sự triệt để hơn hôm nay nhiều.”
Tên cao to run cầm cập, không kìm được nghĩ, tên mới đến này là yêu nghiệt gì vậy, hắn nghĩ gì cậu ấy cũng biết, hắn biết đọc suy nghĩ người khác à?
"Anh Nhạc yên tâm, em… em chắc chắn không dám, em tuyệt đối không dám… Em nhất định sẽ làm theo lời dặn dò của anh... ”