Lúc đó Lộ Tu Triệt đã nói tục một câu: "M**, dựa vào đâu không cho tôi đi theo.”
Cậu không kìm được tức giận nói: "Nhạc Thính Phong cậu đừng có quá đáng, bổn thiếu gia hôm nay đã giúp cậu mấy lần rồi. Cậu nói xem, cậu còn dám bảo tôi không được đi theo. Nhạc Thính Phong cậu qua cầu rút ván đúng không?”
Nhạc Thính Phong trả lời một câu: "Cậu đi dễ dọa sợ em gái tôi.”
Lộ Tu Triệt há to miệng, chỉ vào Nhạc Thính Phong: "Cậu nói rõ cho tôi, cậu có ý gì hả, cái gì gọi là dọa sợ em gái cậu hả?”
Nhạc Thính Phong đứng lại nói một câu với cậu ấy: "Ừm, cậu nghĩ đúng rồi đấy, tôi đang nghi ngờ tướng mạo của cậu.”
Lộ Tu Triệt thật muốn xông lên, đánh chết Nhạc Thính Phong: "M**, cậu... Cậu dám nghi ngờ tướng mạo của tôi. Bổn thiếu gia tôi từ nhỏ đến lớn, ai gặp tôi, cũng đều nói tôi rất đẹp trai? Cậu dựa vào đâu nghi ngờ tướng mạo của tôi hả?”
Tướng mạo cậu đẹp trai biết chừng nào, trên người có một phần tư huyết thống Pháp, ngũ quan tinh xảo tuấn tú, chưa từng biết xấu một giây nào. Từ nhỏ đến lớn, những người từng gặp cậu, ai nấy đều nói chưa từng gặp đứa bé nào đẹp trai hơn cậu. Lộ Tu Triệt nghi ngờ gì cũng chưa từng nghi ngờ tướng mạo của chính mình.
Hôm nay, Nhạc Thính Phong lại dám nói cậu xấu. M**, cũng đừng sỉ nhục người khác quá như thế chứ.
Nhạc Thính Phong dùng nét mặt đồng tình nhìn cậu: "Thật đáng thương, ấy thế mà từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng được nghe một câu thật lòng. Họ không nói, đó là vì thật sự không muốn tổn thương cậu, chỉ là người ta nể mặt gia thế của cậu, không muốn nói lời thật lòng với cậu thôi!”
Nhạc Thính Phong nhìn khuôn mặt Lộ Tu Triệt, dáng vẻ đúng chuẩn nghiêm túc.
Lộ Tu Triệt cảm thấy bản thân chịu sự sỉ nhục cực lớn. Lần đầu tiên có người nói tướng mạo của cậu xấu."Cậu... Cậu... Nhạc Thính Phong cậu đừng quên tôi đang giúp cậu... ”
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Thế nên, cảm ơn, cuối tuần tôi sẽ nhường cậu mấy quyền.”
Câu này đối với Lộ Tu Triệt càng sỉ nhục hơn, "Xì, ai cần cậu nhường. Lộ Tu Triệt tôi là loại người đánh nhau còn cần người khác phải nhường tôi sao? Hì, tôi cứ muốn đi theo, đi theo, tôi phải gặp được mới thôi.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày nói: "Cuối tuần này không rảnh, cậu muốn hẹn sang tuần sau đánh nhau à.”
"Cậu... Cậu... ” Lộ Tu Triệt lại bị nghẹn không nói nên lời.
Nhạc Thính Phong điềm tĩnh nhìn cậu, dù gì chỉ cần cậu đi theo, tôi sẽ không rảnh, cậu muốn hẹn đánh nhau, vậy thì đừng đi theo.
Lộ Tu Triệt tức đến thở phì phò: "Được, được... tự cậu đi đi. Sau này bổn thiếu gia nếu còn giúp cậu nữa, tôi sẽ theo họ của cậu.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Nhạc Thính Phong cuối cùng cũng nở một nụ cười, cậu thật lòng nói: "Chuyện hôm nay thật sự cảm ơn. Ân tình này tôi sẽ ghi nhớ. Sau này có việc gì cần tôi giúp, chỉ cần tôi có thể làm được, thì cứ nói... ”
Lộ Tu Triệt lập tức nói: "Được, tôi không có yêu cầu khác, chi bằng để tôi... ”
Cậu muốn nhanh chóng đưa ra yêu cầu được gặp Thanh Ti, nhưng cậu còn chưa nói xong, Nhạc Thính Phong đã cắt ngang: "Nhưng... Yêu cầu của cậu, không được liên quan đến em gái tôi! Đây là chuyện giữa hai chúng ta.”
"Cậu... cậu... cậu... ” Lộ Tu Triệt cảm thấy con người của Nhạc Thính Phong đúng thật là, em gái cậu rốt cuộc quý giá đến cỡ nào, chẳng phải chỉ gặp mặt một lần thôi sao, thế mà cũng không cho gặp.
Bản tính thiếu gia của cậu nổi lên: "Tôi không thích đấy, tôi cứ muốn đi.”
Nhạc Thính Phong hất cằm, hừ gì mà hừ, đâu phải có mình cậu là tiểu thiếu gia! Tính khí của cậu cũng chẳng kém đâu nhé?
Nếu hai người thi xem tính khí ai xấu hơn, thì chắc chắn cậu ấy sẽ thua xa cậu.
Nhạc Thính Phong mỉm cười: "Vậy tuần này không rảnh nữa.”
Lộ Tu Triệt cắn răng: "Hừ, không đi thì không đi, cậu tưởng tôi thèm à!”