Vệ sĩ run cầm cập cúi thấp đầu: "Vâng, thiếu gia... ”
Trong lòng hắn ai oán, đúng là xui xẻo, cái việc vuốt mông ngựa này phải vuốt từ dưới gót chân lên. Vị tiểu tổ tông này quả là khó lấy lòng mà, mới tí tuổi đầu đã âm hiểm lợi hại như thế, sau này lớn lên không phải càng khó hầu hạ hơn sao.
Hắn dè dặt nhìn Lộ Tu Triệt một cái, tiểu thiếu gia đang nhíu mày, dáng vẻ đang cực kỳ khó chịu.
Vệ sĩ đoán, chắc chắn là do hai anh em vừa rồi, ân oán giữa mấy đứa trẻ với nhau, rất đơn giản, không phức tạp giống như người lớn, chắc chắn chẳng phải vì vấn đề quan trọng gì. Trong lòng hắn thầm đoán, có phải tiểu tổ tông sợ cảm thấy mất mặt, nên mới nói những lời vừa rồi không.
Có lẽ cậu kiên trì một chút, tiểu tổ tông sẽ đồng ý. Chỉ cần mình hầu hạ cậu ấy cho tốt, Lộ tổng chắc chắn sẽ vui, một khi đã vui, sẽ cho cậu thẻ ngân hàng.
Vệ sĩ tự thấy mình thông minh, lại nói: "Thiếu gia, cậu... đừng tức giận. Tôi... chỉ lo lắng, tiểu tử không biết nặng nhẹ đó khiến thiếu gia không vui. Mà loại người như thế, đâu đáng để cậu đích thân ra tay. Nếu cậu muốn, hạ lệnh một tiếng, tôi... ”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong, Lộ Tu Triệt đã đạp một chân qua: "Người tôi muốn đích thân xử lý, nếu các người dám động đến, tôi sẽ không tha cho các người.”
Vệ sĩ vô cùng hối hận, đoán sai ý của tiểu tổ tông, sớm biết thế đã nhịn không nói ra rồi.
Hắn vội vã nói: "Vâng vâng, thiếu gia cậu đừng giận, xem như vừa rồi tôi đang đánh rắm đi. Không có mệnh lệnh của cậu, tôi tuyệt đối không dám ra tay với hai anh em đó... ”
Lộ Tu Triệt chẳng thèm liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng.
Phế vật, ngu xuẩn, ba cậu không thể tìm cho cậu mấy tên vệ sĩ có đầu óc một chút à?
Chưa biết gì đã nói hai anh em đó là con cái của gia đình bình thường. Chỉ vì người ta chạy chiếc xe đạp, mà xem thường người ta, thật chẳng có mắt nhìn người gì cả?
Tiểu tử Nhạc Thính Phong đó dù cho không xét quần áo giày dép trên người cậu, chỉ xét dáng vẻ điềm tĩnh, không sợ hãi, ung dung đó, cũng đủ biết gia đình bình thường không thể bồi dưỡng được.
Một cậu bé chưa trưởng thành, đến một trường học hoàn toàn xa lạ, gặp phải tiểu ma vương như Lộ Tu Triệt, từ đầu đến cuối chẳng để lộ bất kỳ biểu cảm lo lắng nào, thậm chí cả biểu cảm cũng chẳng có biến hóa gì, đây là điều một người bình thường có thể làm được sao?
Xuất thân gia đình của Lộ Tu Triệt tốt, những người cậu tiếp xúc đều là con nhà phú quý, đừng thấy tuổi tác cậu còn nhỏ, nhưng vừa nhìn đã có thể đánh giá được đại khái thân thế của đối phương rồi.
Cậu không biết trong nhà Nhạc Thính Phong như thế nào, nhưng, tuyệt đối không tệ, khí thế thanh tao trên người cậu ta là không thể che giấu được.
Lộ Tu Triệt vốn chẳng để ý gia thế Nhạc Thính Phong như thế nào, dù gì bất luận đối phương có gia thế gì, cậu cũng dám đánh hắn.
Cậu tuyệt đối không dễ dàng tha cho Nhạc Thính Phong, bằng không, sau này tiểu tử này há chẳng xem cậu ra gì sao?
Điều khiến Lộ Tu Triệt phiền lòng là, Nhạc Thính Phong tên nhóc này hơi khó đối phó. Tìm cậu ta đánh nhau, mà còn phải hẹn thời gian, đúng là phiền phức mà.
Còn cô bé con đó nữa, đúng là chẳng hiểu biết. Lần sau nhất định sẽ để cho cô bé mở mang tầm mắt.
Hừm...
Về đến nhà, Lộ Tu Triệt nhìn thấy người ba lâu ngày không gặp, dáng vẻ kiêu ngạo, lười nhác gọi một tiếng: "Ba!”
Đối mặt với cậu con trai duy nhất, Lộ tổng vô cùng yêu thương, chiều chuộng.
"Thế nào con trai, tâm trạng không tốt à?”
Lộ Tu Triệt lười nhác nói: "Không có... ”
"Còn bảo không, vừa nhìn là biết tâm trạng con không được tốt, có phải cảm thấy trong nhà nhàm chán. Nếu muốn tìm một người bạn, ba sẽ tìm cho con một người được không?”