Nhạc Thính Phong mỉm cười, nựng nựng khuôn mặt của cô bé: "Buồn ngủ? Vậy em vào ngủ tiếp đi, tự anh sẽ đi học."
"Hả... Không cần, không cần... " Thanh Ti nhảy đến ôm lấy eo của Nhạc Thính Phong: "Em muốn cùng anh Thính Phong đi học. Em còn đợi anh chở em đi học nữa."
Nhạc Thính Phong gõ lên mũi Thanh Ti một cái: "Vậy thì thức dậy, xuống nhà ăn sáng, ăn sáng xong, chúng ta cùng đi học."
Thanh Ti gật đầu: "Vâng!"
Rửa mặt súc miệng xong, Nhiếp Thu Sính lên lầu tết cho Thanh Ti một cái bím thật xinh, rồi dắt tay cô bé xuống nhà ăn sáng.
Thanh Ti nhìn thấy bên cạnh Nhạc Thính Phong vẫn còn chỗ trống, trực tiếp buông tay Nhiếp Thu Sính nhảy chân sáo đến ngồi bên cạnh cậu.
Du Dực nhìn thấy, lại đen mặt.
Nhiếp Thu Sính mỉm cười đi qua ngồi bên cạnh anh, len lén cấu anh một cái, "Ăn đi."
Du Dực cầm đũa lên, hỏi Nhạc Thính Phong: "Sáng nay để chú đưa cháu đến trường, hay là cháu tự đi?"
Nhạc Thính Phong trả lời: "Việc trong trường chú Du đều giúp cháu sắp xếp ổn thoả cả rồi, vậy cháu sẽ tự đi. Chú còn phải đi làm, nên cháu không phiền chú nữa."
"Được, cháu đến trường trực tiếp đi tìm thầy hiệu phó, để thầy ấy đưa cháu đi tìm giáo viên chủ nhiệm mới của cháu."
"Vâng!"
Nhiếp Thu Sính nhíu mày: "Vậy sao được, lần đầu cháu còn chưa đi, vẫn nên để chú của cháu đưa cháu đi, ngày mai cháu hăng tự đi."
"Không cần đâu dì, hôm qua cháu đã nhìn thấy trường học rồi, cháu biết phải đi thế nào, cháu có thể tự đi."
Du Dực nhíu mày, cười nói: "Nếu Thính Phong nói có thể đi được, vậy cứ để cháu nó thử xem, con trai nên tự lập một chút, nếu thật sự không làm được, thì gọi điện cho anh, anh đến đó là được, nào, ăn đi."
Nhạc Thính Phong kiên trì muốn tự mình đến trường, Nhiếp Thu Sính cũng không nói gì.
...
Ăn sáng xong, Thanh Ti mang balo lên, được như ý nguyện ngồi thử chiếc xe mới mua hôm qua, ôm lấy eo Nhạc Thính Phong, vẫy tay với cả nhà: "Ông ngoại bà ngoại, ba, mẹ, chúng con đi học đây."
Bà Hạ: "Đi đường chú ý cẩn thận nhé."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Vâng, cháu sẽ cẩn thận."
Nhìn hai đứa bé cưỡi xe rời đi, bà Hạ nở nụ cười hiền từ: "Hai đứa nó tốt biết mấy."
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Vâng ạ, Thanh Ti đã lâu rồi chưa vui như vậy."
Cô lườm Du Dực một cái, anh đang rướn cổ nhìn theo hướng Thanh Ti rời đi, mặt đầy vẻ không yên tâm.
Nhiếp Thu Sính mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Không yên tâm… Thì đi theo đi."
Du Dực lúng túng ho lấy ho để vài cái: "Đâu có gì không yên tâm, à cái đó, anh đi làm đây."
"Hôm nay đi sớm thế à?"
"Khụ, à uhm... Hôm nay có hơi nhiều việc."
Nhìn theo dáng vẻ Du Dực vội vã rời đi, Nhiếp Thu Sính không nhịn được cười thành tiếng.
Ngoài miệng thì nói cứng lắm, nhưng thật sự trong lòng lại quan tâm hơn bất kỳ ai khác.
...
Trên đường đặc biệt là lúc gần đến trường học, gặp phải rất nhiều học sinh cũng đang đi đến trường, có người nhìn thấy Nhạc Thính Phong một cậu con trai lại chạy một chiếc xe đạp màu hồng ai nấy cũng đều chê cười sau lưng cậu, còn có nam sinh nghịch ngợm hét lên nói: "Các cậu nhìn xem, cậu nhóc đó cưỡi một chiếc xe bánh bèo như vậy... Thật buồn cười... "
Nhưng Nhạc Thính Phong từ đầu đến cuối sắc mặt đều không thay đổi.
Đến trường, Thanh Ti nhăn mặt, trên đường nghe nhiều lời chê cười, cô bé đã bắt đầu hối hận khi mua chiếc xe đó rồi.
Cô bé kéo cánh tay của Nhạc Thính Phong: "Anh Thính Phong, chiếc xe này có phải... "
Tay của Nhạc Thính Phong đặt lên đỉnh đầu cô bé, "Xe này anh rất thích, màu hồng rất đẹp, đừng nghĩ nhiều, vào lớp đi, nếu có ai dám ức hiếp em, thì đến tìm anh."