Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1154: Tối đến sẽ xử lý anh

Du Dực cũng thật không biết xấu hổ.

Nhưng, Nhạc Thính Phong chỉ đành cắn răng nỗ lực chạy theo, Du Dực chạy rất có kỹ thuật, kiểu chạy bước dài như anh, hít thở cũng có quy luật. Nhưng Nhạc Thính Phong thì không như thế, chống đỡ hơn 1000m đã sắp không chịu nổi nữa, hít thở càng ngày càng dồn dập, bước chân cũng càng ngày càng loạn, nhìn như sắp không chạy nổi nữa.

Du Dực chạy trở lại chạy vòng quanh cậu, vừa chạy, vừa trêu cậu: "Cháu nhìn cháu xem, chỉ có chút bản lĩnh thế thôi sao? Mới chạy chưa được bao xa, chỉ mới được một phần năm, cháu đã không chạy nổi rồi. Cháu như vậy, sao chú có thể để cháu cùng Thanh Ti đi học được chứ?”

Nhạc Thính Phong thở gấp, muốn mắng anh vài câu cũng không còn sức để mắng.

Trong lòng cậu nghĩ, sau này cậu nhất định nghĩ cách rèn luyện thể lực thật tốt, tuyệt đối không thể để Du Dực xem thường.

Sau này sớm muộn sẽ có một ngày, để Du Dực phải chạy theo cậu cũng mệt như chó như bây giờ.

Ôm ấp ý chí đó, Nhạc Thính Phong dốc sức chống đỡ, cố gắng khiến bản thân không ngã quỵ sớm.

Cậu biết hôm nay chắc chắn không chạy nổi 5000m, nhưng, hy vọng duy nhất của cậu chính là, bản thân không thể thua thảm như thế được.

...

Trong nhà, Thanh Ti xoay xoay một cục rubik, mắt luôn nhìn ra bên ngoài.

Đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy hai người trở về.

Cô bé nói với Nhiếp Thu Sính: "Mẹ, anh Thính Phong và ba sao còn chưa về, chúng ta đi tìm họ đi.”

Nhiếp Thu Sính cũng rất lo, Du Dực sẽ ra tay với Nhạc Thính Phong. Ông xã của cô, tính tình rất trẻ con.

Đặc biệt là bây giờ, anh đang có oán niệm rất sâu với Thính Phong, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.

Cô đứng dậy: "Đi, chúng ta ra ngoài tìm hai người họ.”

Sau khi ra khỏi cửa, không nhìn thấy bóng hai người, Thanh Ti hỏi: "Mẹ ơi, họ đi đâu mất rồi?”

Nhiếp Thu Sính nhìn xung quanh, chỉ về con đường bên phải, "Đi, sang bên đó tìm thử xem.”

Đi khoảng sáu bảy phút, thấp thoáng nhìn thấy, bóng của hai người một cao một thấp đang chạy đến.

Sau đó, không bao lâu, liền nhìn thấy, hai người đang chạy đến đối điện, không phải chính là ông xã của cô và Nhạc Thính Phong sao.

Ông xã của cô thì rất nhẹ nhàng, chạy ngược lại, còn hét lên với Nhạc Thính Phong: "Tiếp tục, không được dừng, cái này nhiều lắm mới chỉ 2000m, vẫn còn rất sớm. Yếu đuối như cháu, sau này lúc đi học, sao có thể bảo vệ Thanh Ti? Tiếp tục tiếp tục... Không được dừng... ”

Bước chân Nhạc Thính Phong lảo đảo, hít thở nặng nhọc, từ xa đã có thể trông thấy.

Nhiếp Thu Sính vừa nhìn thấy, gân trên trán giật giật mấy cái, ông xã của cô đúng là đã ra tay thật rồi.

Cô vội vã hét lên: "Dừng, mau dừng lại, không được chạy nữa.”

Nhiếp Thu Sính ngăn hai người lại, Du Dực vừa nhìn thấy bà xã của mình, lập tức cảm thấy có hơi chột dạ: "Bà xã, sao em lại ra đây? Trời tối như vậy, lỡ như bị ngã thì phải làm sao? Mau về nhà đi.”

Nhiếp Thu Sính lườm anh một cái, lát nữa sẽ tính sổ với anh.

Cô vội vã nói với Nhạc Thính Phong: "Thính Phong mau dừng lại nghỉ ngơi một chút, sao lại mệt thành thế này chứ.”

Nhạc Thính Phong khắp người đổ đầy mồ hôi, tóc cũng bết hết lại với nhau, mặt đỏ như lửa đốt vậy.

Thanh Ti nôn nóng hỏi: "Anh Thính Phong, anh có sao không?”

Nhạc Thính Phong xua xua tay, cậu muốn nói chuyện nhưng đã chẳng nói nên lời nữa.

Du Dực hắng giọng: "Tiểu tử này yếu quá rồi, anh bảo nó chạy bộ rèn luyện thể lực, không ngờ mới chạy chẳng bao xa, nó đã không chạy nổi nữa rồi.”

Khuôn mặt anh đầy vô tội, hình như muốn nói, chuyện này chẳng liên quan đến anh, chỉ là do cậu quá kém thôi.

Nhiếp Thu Sính lườm anh một cái: "Anh bao nhiêu tuổi, nó bao nhiêu tuổi, nó còn là một đứa bé, huống hồ… dù gì anh cũng xuất thân từ bộ đội rèn luyện bao nhiêu lâu rồi, anh còn mặt mũi so với nó?”

Cô nói xong, nhẹ giọng nói thêm một câu: "Tối về phòng xem em xử lý anh thế nào đây.”