Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1142: Ba đừng ra oai với anh ấy

Nhạc Thính Phong cảm thấy lời nói của mình cũng không có gì là không đúng hết. Thanh Ti là một cô bé không hiểu chuyện, nhưng mà cậu thì khác, cậu hiểu được.

Là một người anh, cậu nhất định phải giáo dục Thanh Ti thật tốt, chỉ dẫn cho cô bé, miễn cho cô bé bị mấy tên lòng dạ khó lường dẫn đi.

Còn nữa, Thanh Ti là em gái cậu, em gái thân thiết với anh trai cũng đâu phải chuyện gì quá đáng mà.

Đúng vậy, không có gì hết, là chuyện vô cùng bình thường thôi.

Tuy nhiên, thân thiết với người khác không phải là chuyện bình thường gì. Loại tình huống này, trước hết cậu phải chỉ cho Thanh Ti biết là không được tuỳ tiện thân thiết với người khác như vậy.

Du Dực cầm túi hoa quả về đến nơi thì thấy Thanh Ti vẫn còn ngồi trong lòng Nhạc Thính Phong, khuôn mặt tươi cười, lôi kéo tay cậu ta để làm nũng thì cảm thấy có một cỗ trọc khí hờn dỗi nghẹn ở trong ngực, không có chỗ để phát tiết ra ngoài.

Anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hối hận. Lẽ ra anh không nên đồng ý cho thằng nhóc này tới đây, nó vừa đến, toàn bộ sự chú ý của tiểu công chúa nhà anh đều bị chuyển tới nó rồi.

Tưởng tượng đến cảnh từ nay về sau, Thanh Ti cứ há mồm ngậm miệng là Anh Thính Phong, cùng Nhạc Thính Phong vô cùng thân thiết, đem người làm cha như anh quẳng ra sau đầu, Du Dực liền cảm thấy trong lòng vô cùng cùng chua xót, vô cùng khổ sở.

Sau khi lên xe, anh phụng phịu nói với Thanh Ti: “Thanh Ti, ngồi xuống, con là con gái, phải biết rụt rè một chút, nhớ chưa?”

Nhạc Thính Phong khẽ nhíu mày: “Chú Du, Thanh Ti còn nhỏ, chú nói mấy chuyện này sớm quá đó.”

Du Dực nói: “Trẻ con phải được dạy dỗ từ nhỏ, chứ để đến lúc lớn rồi mới dạy thì muộn rồi.”

Sau đó, Thanh Ti hỏi: “ba, rụt rè là gì vậy ạ?”

Chuyện này Du Dực có chút khó giải thích, anh phải nói với Thanh Ti thế nào đây? Anh nghĩ nghĩ rồi nói: “Chính là con... đến lúc con lấy chồng thì phải chú ý giữ đúng mực, phải chú ý giữ khoảng cách với người khác.

Thanh Ti gật đầu: “Vâng, con biết rồi, con sẽ giữ khoảng cách với người khác... Nhưng mà, Anh Thính Phong cũng không phải người ngoài mà.” - Cho nên con cũng không cần phải giữ khoảng cách.

Du Dực nghe xong liền hộc máu!

Anh liếc mắt nhìn cậu nhóc Nhạc Thính Phong đang cười tủm tỉm, âm thầm đắc ý bên cạnh. Hừ, tức giận lắm nhá!

Du Dực không cam lòng, một lát sau lại nói: “Anh Thính Phong của con từ Lạc Thành xa xôi tới đây, nhất định là anh ấy mệt muốn chết rồi. Thanh Ti, con không nên dính lấy cậu ấy như vậy, để cho cậu ấy nghỉ ngơi đã, biết không?”

Không đợi Thanh Ti trả lời, Nhạc Thính Phong đã ôm chặt lấy cô bé: “không sao đâu, cháu không thấy phiền gì cả.”

Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ quan tâm: “Anh thật sự không mệt chứ?”

“Ừ, anh không sao, trên máy bay anh toàn ngủ thôi, làm sao anh mệt được chứ?”

Thanh Ti chớp mắt: “Vậy... ba, Anh Thính Phong đã bảo là không phiền rồi...” Cho nên con có thể tiếp tục dính lên anh ấy rồi phải không.

Du Dực tức giận đến mức răng cũng đau, giờ thì anh phải nói thế nào chứ, phải nói thế nào đây? Tiểu tử Nhạc Thính Phong này vậy mà lại dám trở mặt cùng anh sao???

Từ kính chiếu hậu, anh liếc mắt trừng Nhạc Thính Phong. Thằng nhóc xấu xa này, chờ đó, cứ chờ đó cho ta! Sớm muộn gì cũng sẽ có lúc anh sẽ thu thập nó cho mà xem.

Nhạc Thính Phong đương nhiên là đã cảm nhận được địch ý của Du Dực, nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì với cậu chứ?

Dù sao đi chăng nữa, cậu cũng không cần mà.

...

Lúc Hạ An Lan nói với Du Dực về chuyện sẽ đưa Nhạc Thính Phong tới thủ đô đi học thì Du Dực đã dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp nhà cửa.

Trước đây bọn họ vốn ở tại một căn phòng ba gian, nếu Nhạc Thính Phong tới đây thì trong nhà sẽ không đủ phòng ở, cũng không thể để cậu bé ngủ ngoài phòng khách được mà nên anh đã nhanh nhanh chóng chóng chuyển nhà.

Nhà mới của anh lớn hơn nhà cũ rất nhiều, biệt thự hai tầng biệt lập, có sân vườn, có bể bơi, khung cảnh xung quanh cũng vô cùng xinh đẹp.

Hôm trước nhà họ đang bàn bạc về chuyện chuyển sang nhà mới, nhà trọ gì đó trước đây vẫn đang ở, còn chưa bàn xong đã lục tục chuyển ra đây luôn rồi.

Xe dừng lai, Du Dực nói với hai đứa trẻ: “Về đến nhà rồi, con vào gọi cửa đi.”