Muốn trở về đúng là tự tìm cái chết mà.
Hạ An Lan điềm đạm nói: “Muốn ra ngoài? Có biết phải đáp ứng điều kiện gì không?”
Nhạc Bằng Trình liên thắng nói tiếp: “Tôi biết, tôi biết... Tôi ly hôn, bây giờ có thể ký đơn ly hôn ngay. Tiền của Nhạc gia, tôi không cần. Tôi chẳng cần gì cả, chỉ cần có thể thả tôi ra ngoài. Cầu xin anh! Tôi biết sai rồi, con người tôi quá ngu ngốc, tôi không dám đấu với anh nữa, xin tha cho tôi..."
Ngón tay của Hạ An Lan gõ gõ bàn: “Sáng hôm nay đã xảy ra chuyện gì, không nói một chút sao?”
Nhạc Bằng Trình sững sờ, liền lập tức nhớ ra, vội vã nói: “Sáng nay? Đúng đúng đúng, tôi nhớ lại rồi, có một cảnh sát nói với tôi, bảo tôi uống thứ gì đó, sau đó, tôi sẽ có thể giống như bệnh tình rất nghiêm trọng. Tôi không gạt anh, bây giờ tôi có thể giúp anh chỉ điểm tên cảnh sát đó.”
Bây giờ Hạ An Lan không thể không hoài nghi, Chu phu nhân đó, cố ý mua chuộc cảnh sát, có phải vốn là một nước cờ quá rõ ràng không.
Bà ấy biết rõ Nhạc Bằng Trình là người có đức hạnh thế nào, còn chạy đến liên hệ với hắn, đây có phải đầu óc có vấn đề rồi không?
Hơn nữa, những lời mà ba kẻ tình nghi đó nói, rất hiển nhiên, chỉ cần người có chút đầu óc cũng sẽ không tin được.
Bọn họ không tin, chắc chắn sẽ đi điều tra. Tên cảnh sát đó bị tóm được việc này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.
Bắt được tên cảnh sát đó, sau đó thẩm vấn hắn, biết được kẻ mua chuộc hắn là ai, có phải quá đơn giản rồi không?
Hình như, Chu phu nhân bày ra chuyện này hoàn toàn là cố ý!
Hạ An Lan nhíu mày, thủ đoạn của Chu phu nhân không thể tệ như thế được, trong chuyện này chắc chắn còn ẩn chứa điều gì khác.
Nhưng, bất luận bà ấy bố trí thế nào, không cần nghĩ nhiều, chắc chắn đều là vì muốn giết chết anh.
Tất cả những gì bà ấy làm, cuối cùng đều là nhằm vào anh.
Nhạc Bằng Trình khóc lóc cầu xin: “Cầu xin anh, giúp tôi ra ngoài, cầu xin anh đó... Tôi sẽ không tranh giành gì với anh nữa, tôi thật sự sai rồi, tôi là tên khốn, tôi có lỗi với Tô Ngưng Mi, tôi thật có lỗi với cô ấy...”
Hắn sắp điên rồi, chỉ cần có thể ra khỏi đây, cái gì mà tôn nghiêm, nhân cách, tự tôn đách gì, những thứ này hắn đều không cần, hắn chỉ muốn có thể sống tốt, sống tự do thôi.
Hạ An Lan không nói gì, anh đoán Chu phu nhân làm vậy, hình như cố ý muốn anh thả Nhạc Bằng Trình ra ngoài.
Thả Nhạc Bằng Trình, sau đó lại quay lại đối phó anh.
Lúc này Hạ An Lan đang nghĩ, anh tuyệt đối không thể để Chu phu nhân đắc ý, hay là... tương kế tựu kế.
Anh kề cà không mở miệng. Nhạc Bằng Trình sợ tới mức sắp không thở được nữa. hắn sợ Hạ An Lan không đồng ý.
Cuối cùng anh nói: “Được, tôi có thể thả anh ra, nhưng...”
Anh chưa nói xong, Nhạc Bằng Trình đã ngắt lời: “Chuyện gì tôi cũng hứa với anh, tôi đồng ý hết. Bây giờ dù anh muốn lấy một quả thận của tôi tôi cũng đồng ý.”
Hạ An Lan cười cười, đứng dậy ra ngoài một chuyến.
Nhạc Bằng Trình hoảng lên: “Anh, anh nuốt lời? Anh không muốn thả tôi ra?”
Hạ An Lan không để ý đến hắn, anh ra ngoài nói với Cục trưởng Lý: “Giúp tôi chuẩn bị một thứ!”
“Ngài cứ dặn dò.”
“Ông bảo người chuẩn bị cho tôi một văn kiện...”
Nửa tiếng sau, Hạ An Lan cằm hai văn kiện bước trở vào.
Nhạc Bằng Trình vốn đã tuyệt vọng, không ngờ Hạ An Lan lại trở lại: “Thị trưởng Hạ, tôi phối hợp với ngài tất cả. Chuyện gì cũng phối hợp. Ngài bảo tôi làm sao tôi sẽ làm như thế.”
Hạ An Lan vứt hai văn kiện đó đến trước mặt hắn, “Ký tên đi.”
Nhạc Bằng Trình sững sờ, lật lật xem thử, bên trên có bốn chữ—Thỏa thuận ly hôn!