Boss Cuồng Vợ Yêu

Chương 37

Sau khi giải quyết hiểu lầm cuối cùng mọi người đều có mặt đầy đủ, ai nấy đều im lặng ngầm quan sát đối phương, bầu không khí vô cùng gượng gạo.

Rốt cục Cố Tư Vũ cũng phải lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này

"Giới thiệu với hai người một chút...cô ấy là Tạ Tranh vợ của tôi"

Biểu hiện của Diệp Tử Ái liền sửng sốt hèn gì nhìn cách Tạ Tranh giải vây giúp cô gái kia rất tự nhiên ra dáng hẳn bà chủ thì ra là vợ của ông chủ Hoành Lục có tiếng đây mà! Nhìn sang Bạch Tử Ngôn lại thấy anh không chút biểu tình gì có lẽ anh cũng biết trước rồi.

"Thật ngại quá...lúc nãy là tôi hiểu lầm cô Tử Ái mong cô bỏ qua cho sự thiếu sót này" Tạ Tranh ánh mắt ngượng ngùng nhìn Diệp Tử Ái

"Không có gì...chuyện này là do tôi ăn nói không rõ ràng, không sao..." Diệp Tử Ái vội vàng lắc đầu vui vẻ đáp lại.

Bạch Tử Ngôn một tay khoác vai cô sau đó từ tốn lên tiếng

"Dù sao cũng không có gì to tát, hiểu lầm một chút xem như không đánh không biết mặt!"

Tên nhóc chết tiệt! Lại dám bảo không đánh không quen? Ở đây chỉ có một mình Cố Tư Vũ là bị Tạ Tranh đánh hàm ý anh rất rõ còn cố tình lướt nhẹn sang người cậu ta.

Dù rất ức chế nhưng cậu cũng không đáp lại chỉ nuốt giận nhìn Bạch Tử Ngôn nói giọng trong cổ họng đủ để cho anh nghe thấy

"Giỏi lắm! Dám châm chọc tớ...nếu như không có Tạ Tranh ở đây thì tớ đã khâu miệng cậu lại rồi"

Bạch Tử Ngôn vờ như không nghe thấy sắc mặt còn bình thản gấp bội chỉ nhàn nhạt nắm lấy tay Diệp Tử Ái cưng chiều.

"Cũng trễ rồi mình đi về nhà thôi"

"Ế...hai người không ăn chút gì đó rồi đi sao?" Tạ Trang vội vàng nói

Diệp Tử Ái cũng muốn ở lại một chút nhưng nhìn thấy anh có vẻ như muốn nói gì đó với cô nên cũng đành thôi

"Không cần đâu...chúng tôi về trước nha! Hôm khác có dịp chắc chắn sẽ mời hai người đi ăn" Nói rồi cùng Bạch Tử Ngôn ra về.

***

Trên xe, Bạch Tử Ngôn đang tập trung lái phía trước, thi thoảng lại liếc mắt sang cô gái ngồi bên cạnh vẫn gương mặt đó cô mở cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Bỗng nhiên một âm thanh nào đó vang lên phá tan sự yên lặng ban nãy.

"Em đói bụng sao?" Bạch Tử Ngôn cố gắng nén cảm giác muốn bật cười nhìn vào chiếc bụng nhỏ của cô.

Diệp Tử Ái khỏi nói cũng biết đã có bao nhiêu xấu hổ cùng muốn chết. Hai má ửng lên một tầng hồng nhẹ sau đó cúi đầu thấp giọng nói.

"Ừm"

Còn không phải tại anh bắt cô về sao? Người ta có ý mời cơm nhưng anh lại từ chối. Từ sáng tới giờ chỉ ăn được chút cháo giờ nó không kêu cũng không được.

Bạch Tử Ngôn như nhìn thấu được suy nghĩ của cô liền cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn như chạm vào đồ dễ vỡ âm thanh trầm thấp đầy ma mị

"Giờ anh dẫn em đi ăn...thích ăn gì?"

Không ngờ là anh còn biết quan tâm, tưởng sẽ không cho cô ăn luôn chứ. Môi nhẹ nhàng cười, trong đầu thoáng qua vài món sau đó ánh mắt vô tình lướt qua một quán ăn mì nhỏ ở xa xa kia. Đúng bài của cô rồi! Haha

"Ở phía trước có quán ăn nhỏ"

Chiếc xe dừng lại ở bên lề đường, tiếp đó một thân âu phục lịch lãm bước xuống từ tốn mở cửa xe cho cô. Hành động này cũng đủ khiến mấy người ăn ở trong quán thốt lên một tiếng. Thật hảo soái nha!

Tầm mắt nhìn một lượt xung quanh, Bạch Tử Ngôn chàu mày lại, đây cũng được gọi là quán ăn sao? Nhìn xuống nền nhà có chút khăn giấy đã dùng qua sau đó là nồi nước dùng to lớn đang nghi ngút khói. Bất giác cảm thấy rất khó chịu.

"Em muốn ăn ở đây thật à?"

Diệp Tử Ái nhìn biểu hiện của anh cũng không khó đoán ra được anh nghĩ gì! Cô khẽ cười kéo cánh tay anh ngồi xuống ghế nhựa nhỏ. Thân hình cao lớn ngồi trên đó quả là không cân xíu nào. Tuy vậy nhưng anh vẫn toát lên phong thái vốn có khác hẳn mọi người. Diệp Tử Ái sau khi gọi hai tô mì bò rồi nhìn anh nhỏ giọng.

"Anh đừng có nghĩ trông nó như vậy mà đồ ăn không ngon, em nói anh biết chỗ này là quán mì ngon nhất mà em từng anh đó"

Thật sao? Bạch Tử Ngôn nửa nghi nửa ngờ nhìn cô, thấy gương mặt cô vô cùng chắc chắn còn nhấn mạnh như vậy anh cũng lắc đầu bất lực.

"Nhưng mà anh có thể dẫn em đi ăn một nơi khác ngon hơn...còn sạch hơn ở đây một chút..." Câu sau giọng nhỏ dần mắt nhìn xung quanh.

Từ đó đến bây giờ anh chưa ăn ở một nơi vỉa hè ngoài trời như thế này còn bàn ghế nhìn thôi đã không muốn ngồi rồi nói chi đến việc anh. Kìm lại cảm giác muốn đứng dậy bỏ vào trong xe anh cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu ngồi lên đó.

Diệp Tử Ái thấy bộ dạng anh cứ loay hoay tìm khăn giấy liền tiện tay đưa cho anh còn cố ý trêu chọc

"Nhìn anh rất mắc cười đó...cứ ngồi không yên, mặt mày thì nhăn nhó. Xấu quá nha!"

Bạch Tử Ngôn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô đầy sát khí phút chốc khiến cô im bặt chỉ lén cười thầm.

"Anh không biết đâu...chúng ta đến chỗ khác ăn!"

Toan muốn đứng lên thì bị cô kéo lại ngồi xuống sau đó nũng nịu lắc đầu

"Nhưng mà em thích ăn ở đây thôi..."

Gương mặt bất giác dãn ra, thở dài một hơi sau đó chấp nhận nghe theo nhưng vẫn chưa hết sự ức chế liền đưa tay véo má cô một cái như trừng phạt

"Anh thua em rồi đó...chỉ cần em thích là được"

Hai tô mì nóng hổi được bưng ra với nụ cười niềm nở của bà chủ. Khói bốc lên nghi ngút mang theo hương thơm nức mũi Diệp Tử Ái nuốt một ngụm nước bọt xuống, đói đến sắp chết mất liền gắp một đũa lên ăn. Sợi mì trong miệng lập tức chiếm lấy tình cảm của cô, hai mắt sáng rực tràn đầy hạnh phúc. Đúng là chỉ có đồ ăn mới khiến con người ta cảm thấy vui vẻ.

Nhìn cô ăn ngon lành như vậy bất giác cũng khiến anh vui lây theo. Nhưng lại không đụng đũa một xíu nào, mặc dù có hơi đói vẫn nhất quyết không ăn. Lúc này Diệp Tử Ái mới để ý đến người đàn ông bên cạnh sau đó nói

"Anh còn nhìn gì nữa mau ăn thử đi...rất ngon đó nha! Không ăn sẽ hối hận đấy" Khuôn mặt đầy hớn hở thúc giục anh

Nhìn vào tô mì nóng hỏi đang nghi ngút khói anh có chút chần chừ còn chưa kịp đụng đũa thì tay đã bị cô nhét vào sau đó đưa lên miệng

"Ăn thử đi...em không gạt anh đâu"

Tạm tin lời cô một lần anh nuốt một ngụm nước bọt sau đó cho vào miệng ngay lập tức hai mắt mở to nhìn cô đầy kinh ngạc

"Cũng không tệ"

"Em nói rồi mà...ngon chứ!"

Bạch Tử Ngôn lúc này cầm đũa ăn tiếp còn gật đầu lia lịa, thế mà nãy giờ cứ do dự không muốn ăn.

Rốt cục thì cái tên này cũng ăn đến hai tô! Đúng là chỉ giỏi nhìn bề ngoài mà đánh giá.

***

Về lại căn biệt thự, Diệp Tử Ái cơ thể mệt mỏi ngã xuống giường nhắm chặt đôi mắt đầy lười biếng, người ta nói quả không sai căng da bụng thì trùng da mắt!

Bạch Tử Ngôn thì siêng năng hơn cô anh đã đi tắm rửa sạch sẽ, nhìn trên chiếc giường thấy cô gái kia vẫn nằm dài ra đó không chút động tĩnh toan tiến đến đánh thức lại thấy gương mặt thoải mái của cô hình như là đã ngủ.

Anh lắc đầu cười khổ sau đó chỉnh chăn ngay ngắn cho cô, ngay khi làm xong mọi việc anh mới định mở ngăn tủ kiếm cuốn sách mà mình đang đọc dở mấy ngày nay. Không ngờ rằng, khi lục lọi tìm kiếm thì một vỉ thuốc nhỏ nhìn lạ lạ đập ngay vào mắt anh sau đó còn có một hộp vỏ bên cạnh.

Tiện tay cầm ngay lên xem kĩ, ánh mắt liền lạnh đi, gương mặt tối sầm lại. Những dòng chữ được ghi trên đó rất rõ ràng là "thuốc tránh thai"

Trong lòng liền dâng lên một hồi tức giận nhìn sang Diệp Tử Ái đang ngủ.

Cô là đang uống thuốc tránh thai sao? Không lẽ cô không muốn có con với anh? Nghĩ lại anh mới cảm thấy chuyện này không đúng, mỗi lần quan hệ với cô anh đều không sử dụng bất cứ biện pháp an toàn nào vậy mà cô vẫn chưa hề có động tĩnh gì! Anh cứ ngỡ rằng là do mình hoạt động trong thời kì an toàn của cô nhưng nào ngờ bây giờ anh mới biết là cô sử dụng thuốc tránh thai.

Khóe mắt bỗng có chút cay cay, sự lạnh lẽo bao trùm lấy cả căn phòng. Bàn tay nắm chặt lấy vỉ thuốc hận đến mức muốn bóp nát nó!

Riêng Diệp Tử Ái thì lại chẳng hề hay biết gì cứ thế ngủ một mạch tới sáng. Khi tỉnh dậy lại không thấy Bạch Tử Ngôn đâu, theo bản năng liền tìm kiếm hơi ấm của anh. Lần mò xuống bếp thì thấy dáng người thư thả ăn sáng bên dưới. Nụ cười liền nở trên môi liền trực tiếp đi đến ôm lấy anh từ phía sau, dịu dàng nói

"Sao anh dậy sớm vậy?"

Đáp lại cô là sự lạnh nhạt chỉ "ừm" một tiếng. Bất giác cô thấy có chút hụt hẫng nhưng cứ nghĩ chắc là do anh đang bận ăn nên không tiện trả lời cô.

Điều chỉnh lại gương mặt mình cô vẫn giữ nụ cười như trước ngồi xuống bên cạnh anh nói tiếp

"Hôm nay em định sẽ nấu món gì đó ngon ngon cho anh...nên anh nhớ tranh thủ về nhà sớm một chút được không?"

"Hôm nay anh bận!"

Một câu nói khiến cô chợt khựng lại, con ngươi dao động nhìn anh. Kì lạ sao bữa nay anh lại nói chuyện lạnh nhạt với cô như vậy? Còn không thèm nhìn cô một cái? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Đang định hỏi thì đã thấy anh đứng dậy toan muốn đi ra ngoài nhưng cô liền nhanh chóng ngăn cản

"Anh bị sao vậy? Không khỏe ở đâu à? Có cần..."

"Anh không sao! Em ăn sáng đi"

Còn chưa kịp trả lời thì Bạch Tử Ngôn đã lạnh lùng quay người đi đến một cái ngoái đầu cũng không có.

Tâm tình như có một tảng đá nặng đè lên, gương mặt trở nên buồn bã. Cô lại làm sai chuyện gì sao?

Cả ngày ở nhà Diệp Tử Ái tất bật chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn cho Bạch Tử Ngôn. Hì hục trong bếp cả buổi cuối cùng cũng nấu xong liền trực tiếp bày lên bàn thủy tinh.

Cơm canh bắt mắt còn nghi ngút khói khiến cô vui hơn hẳn, trong lòng háo hức mong anh về.

Từng giờ từng phút trôi qua trời đã tối nhưng bóng dáng Bạch Tử Ngôn vẫn không thấy đâu! Gương mặt nổi lên một sự lo lắng. Chiếc điện thoại đang cầm trên tay toan tính bấm một dãy số gọi cho anh thì bên ngoài đã truyền vào tiếng xe hơi.

Hai mắt sáng rực nhìn ra ngoài, anh về rồi! Bóng dáng cao lớn có phần mệt mỏi bước vào nhà thấy cô đang ở dưới bếp, liếc mắt sang bàn ăn lại thấy bày biện ra rất nhiều món. Nhưng đôi mắt vẫn không chút dao động, dừng lại vài giây.

"Anh về rồi...mau lại đây ăn một chút đi, chắc anh đói rồi nhỉ, em đã nấu rất nhiều món anh thích..."

Câu cuối cùng liền tắt hẳn, thân hình tráng kiện lướt qua cô đi thẳng lên lầu trước đó đã nói một tiếng

"Anh không đói"

Lúc này cô thật không thể giữ được bình tĩnh nữa, từ sáng tới bây giờ cô đã cố gắng nén lại cảm xúc của mình để chuẩn bị cho anh vậy mà giờ đây anh lại xem như không? Công sức của cô cứ vậy mà đổ sông đổ biển à?

Hậm hực chạy lên lầu, Bạch Tử Ngôn nhàn nhã cởi áo khoác bên ngoài, tay đang tháo cà vạt chưa xong thì cửa lại bị một lực mở ra sau đó là dáng người thanh mảnh của cô hung hăng tiến tới

"Anh rốt cục là bị làm sao vậy? Em đã bỏ ra rất nhiều công sức để nấu cho anh ăn vậy ngay cả thử một chút anh cũng không muốn sao? Có phải anh đang chọc tức em không?"

Bạch Tử Ngôn lạnh lùng tháo xong chiếc cà vạt ném lên ghê sofa sau đó đối diện với ánh mắt giận dữ của cô. Bao nhiêu thứ dồn nén đến cuối cùng đều bị cô phá bỏ hết.

"Là em đang chọc tức anh chứ không phải anh chọc tức em!"

Sao? Cô chọc tức anh á? Hơ hơ cô lại chẳng nghĩ như vậy! Rõ ràng từ tối hôm qua vẫn còn rất vui vẻ với cô thế nào mà sáng hôm sau đã lạnh nhạt hững hờ?. Nói cô chọc anh? Thiên lí ở đâu?

Đôi gò bồng sau lớp váy ngủ phập phồng lên xuống vì tức giận. Ánh mắt hiện rõ sự kinh ngạc nhìn anh

"Em đã làm gì anh mà anh nói em chọc tức? Anh đừng có mà quá đáng"

Giờ đây tâm tình vốn không thể kìm chế liền tiến tới nắm lấy tay cô kéo về phía anh bắt cô phải đối diện với sát khí

"Em nói ai quá đáng? Anh lại muốn hỏi em đến giờ vẫn chưa biết mình đã làm sai chuyện gì sao?"

Diệp Tử Ái vừa bị anh kéo tay rất đau còn nói mấy lời khó hiểu. Nên càng bất mãn hơn, giữ lấy bàn tay to lớn muốn đẩy anh ra nâng giọng nói

"Anh làm cái gì vậy? Rốt cục là em đã làm sai chuyện gì? Anh không nói ra làm sao mà em biết được?"

Tốt lắm! Cô vẫn cố chấp không nhận ra chứ gì? Lực đạo mạnh mẽ cùng sự nguy hiểm bao vây lấy thân thể Diệp Tử Ái, anh kéo cô lại chỗ giường sau đó hung hăng mở ngăn tủ bên cạnh ra lấy từ trong đó ra một vỉ thuốc ném mạnh xuống nền giường trắng tinh nói lớn

"Vậy em nói thử xem đây là thứ gì?"

Còn đang đau đớn bởi vì anh đối xử thô bạo với cô, tầm mắt hướng xuống dưới nhìn. Ánh mắt liền khựng lại chuyển sang bất ngờ, giọng bắt đầu run rẩy.

"Anh...anh sao lại có được thứ này?"

Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận! Khuôn mặt lạnh lẽo tối sầm xuống tựa như không chút sinh khí, bầu không khí chìm vào sự nguy hiểm đến u ám. Bạch Tử Ngôn đã rất cố gắng khống chế bản thân mình nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà nâng giọng lên âm thanh ma quỷ lại vang lên

"Em nghĩ có thể giấu anh được bao lâu? Nếu như hôm qua anh không vô tình thấy được thì có phải cả đời em này em cũng không muốn có con với anh đúng không?"

"Anh đang nói cái gì vậy? Chuyện vỉ thuốc đó là..." Diệp Tử Ái giờ đây đã khẩn trương đến mức tim muốn ngừng đập

"Là gì? Có phải em chán ghét việc có con với anh nên mới lén lút uống loại thuốc chết tiệt này đúng không?" Bạch Tử Ngôn âm điệu hung dữ lấn át cả cô.

Thân thể Diệp Tử Ái dâng lên từng đợt đau đớn. Mọi chuyện thật ra không phải như vậy! Cô uống thuốc đó là trước đây cô và anh chưa là gì cả với lại lúc đó cô còn hận anh thì làm sao mà có con với anh được? Chưa chắc gì anh đã muốn có con với cô vậy tại sao lại để điều không ai mong muốn đó xảy ra?

Hai vai gầy mỏng manh run lên bần bật, đôi mắt giờ đây ngấn lệ tuôn trào lăn dài trên má. Bạch Tử Ngôn trầm lặng nhìn theo giọt nước mắt của cô, lòng anh càng như ai đó cào xé ra nhói lên từng hồi. Quay người lại muốn ra khỏi nơi này vì anh biết nếu còn tiếp tục ở lại chắc chắn sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận.

Tấm lưng dài rộng của anh đối diện với cô, tim đau như cắt cô rất muốn giải thích với anh! Bước chân nặng nề hướng ra ngoài cửa, Diệp Tử Ái thất thần nhìn theo sau đó không ngăn được bản thân mà chạy đến ôm lấy sau lưng anh mà bật khóc.

"Ngôn...anh đừng đi, thật ra mọi chuyện là như thế này vỉ thuốc đó đúng là em đã uống nhưng đó là chuyện trước khi bày tỏ với anh. Lúc đó em nghĩ rằng anh với em vốn không thể ở bên nhau thì vì sao lại có con làm gì? Còn nữa em khi đó cũng rất hận anh...nhưng hiện tại em đã ngưng lâu rồi không còn uống nữa! Từ sau đợt ở trong rừng đến nay em đều không đụng đến! Anh tin em đi"

Tiếng nấc hòa cùng giọng nói của cô khiến anh dần trấn tĩnh lại, xoay người sang ôm lấy cô vào lòng! Thì ra là cô không phải không muốn có con với anh mà là cô chưa xác định được tình cảm của mình!.

Vùi gương mặt đỏ ửng vào ngực anh tham lam ôm lấy. Bạch Tử Ngôn tâm tình nhẹ đi phần nào anh xoa đầu cô cúi nhẹ xuống hôn lên mái tóc thơm tho

"Anh xin lỗi...là anh đã to tiếng với em vì anh nghĩ rằng em không muốn có con với anh"

"Không phải! Thật ra là em rất muốn có...vì giờ đây chúng ta đã chính thức ở bên nhau rồi" chưa nghe anh nói xong là cô đã vội vàng chen vào

Bạch Tử Ngôn hơi cười nhẹ sau đó vỗ về cô

"Có thật không?"

Diệp Tử Ái nghẹn ngào gật đầu lia lịa, thấy cô như vậy anh tự dưng lại cảm thấy có lỗi hơn liền cúi đầu hôn lên môi cô đầy lưu luyến nhưng bao nhiêu đó thôi hình như là chưa đủ, chỉ cần một lực nhỏ đã đẩy cô ngã xuống giường sao đó trực tiếp đè lên cô đầy ám muội

"Tử Ái vậy thì sinh cho anh một đứa con!"