- Tất cả những gì tôi biết? Nhưng … về cái gì?
- Tôi vừa nói với anh. Số vốn cho phép anh tạo ra công ty Edoxipress đến từ đâu?
Giọng nói dọa nạt của Francis làm tổn thương nặng nề đến Faltière, nó như một gáo nước lạnh. Mệt nhọc nhưng kích thích anh cứng người nói:
- Tôi muốn anh lặp lại một lần nữa, anh đến đây với tư cách gì và với quyền hạn gì anh đặt cho tôi câu hỏi đó bằng một giọng như thế?
- Anh đừng giận, tôi là bạn.
- Mà còn là gì nữa? Tôi có nhiều bạn từ khi tạp chí tin tức của tôi thành công. Nếu tôi hiểu rõ những lời của anh, anh là một thanh tra cảnh sát mà chính phủ muốn cho theo dõi tôi? Người ta muốn làm cho tôi sợ, có lẽ muốn đưa tôi đến việc chuyển hệ?
- Chính phủ tôn trọng sự tự do phát biểu của dân chúng. Nếu tôi có hơi đặc biệt quan tâm đến trường hợp của anh, trước hết là vì muốn bảo vệ anh.
- Rất tốt, nhưng tôi không gặp nguy hiểm.
- Đó là ông nói! Còn tôi, tôi cho là trái lại. Nhưng điều đó là việc của anh. Anh muốn trả lời câu hỏi của tôi hay không?
Sivet nhận thất câu chuyện đã bắt đầu không tốt nên chen vào với một giọng thúc bách:
- Tớ xin cậu, Raymond, đừng nổi khùng! Ông Coplan là một người bạn, một người bạn thật sự. Tớ chịu trách nhiện về anh ấy như là chính bản thân tơ. Hãy quên một lúc chức vụ của anh ấy. Hôm trước, tớ đã hỏi cậu những nhà tài trợ của chúng ta có hài không và cậu đã trả lời tớ rằng cậu chưa bao giờ gặp họ. Có phải đó là sự thật không? Hay cậu chỉ muốn cho tớ hiểu rằng câu hỏi của tớ là quá tò mò?
- Đó là sự thật. – Faltière lạnh lung nói.
- Cho phép tớ nhấn mạnh thêm. – Sivet nói tiếp tỏ vẻ thúc bách. – Tớ biết rằng cậu đã bỏ tiền riêng của câu vào công ty, nhưng những văn phòng ở đường Marignan, tiền lương của tớ, của hai nhân viên, những hóa đơn của xưởng in, tiền phát hành, tất cả những thứ đó mất rất nhiều tiền. Cậu nói với tớ về một sự tài trợ từ bên ngoài. Cộng đồng nói tiếng Pháp, một tổ chức v.v…tớ rất muốn tin, nhưng còn tổ chức đó của ai?
Faltière do dự, Coplan nhận thấy điều đó và nói nhanh với một giọng khô khan:
- Anh đừng làm cho tôi rối trí để nắm phần thắng, anh Faltière. Cơ may duy nhất của chúng ta để tránh một thảm họa đó là sự thành thật hoàn toàn tuyệt đối của anh. Tôi xin nhắc anh rằng đã có một người chết trong chuyện này và không nghi ngờ rằng sẽ có nhiều người khác nữa.
- Chính luật sư Dorieux là người đã tổ chức tất cả vụ này trên phương diện tài chính. Faltière tiết lộ.
- Mà không cho anh biết một chút gì chính xác cả sao?
- Tất cả những gì tôi biết đó là một tổ chức quốc tế rất mạnh mà vai trò là nhằm nâng đỡ những hành động bênh vực cho nền hòa bình.
- Tên của tổ chức đó?
- Tôi không biết. Đó là một trong những điều kiện đã đặt ra cho tôi như những điều kiện tiên quyết: tôi tôn trọng sự vô danh của tổ chức đó.
- Và anh đã thuận theo? – Coplan hoài nghi nói.
- Phải, tôi đã thuận theo. Chuyện đó có vẻ lạ thường đối với anh, nhưng tôi có lý của tôi. Thật ra tôi muốn bằng phương tiện riêng của mình khám phá ra những thong tin mà Dorieux từ chối cung cấp cho tôi. Vì tôi không ngu hơn người khác. Tôi đã tự ấn định cho mình một thời hạn sáu tháng để biết tôi đang dây vào cái gì.
Coplan dụi tàn thuốc trong cái gạt tàn có chân được đặt cạnh ghế của anh. Nói rõ từng tiếng:
- Chuyện đó đưa chúng ta đến câu hỏi chính: trong hoàn cảnh nào anh đã quen luật sư Dorieux, anh Faltière?
- Hắn đã được tiến cử cho tôi.
- Do ai?
- Bởi một người đáng tin cậy mà tôi đã hứa không thể tiết lộ tên.
Im lặng kéo dài khá lâu. Cuối cùng Coplan nhún vai khẽ nói:
- Tùy anh, anh Faltière. Tôi đã làm tối đa để giúp anh và Sivet, anh bạn của chúng ta làm chứng. Tôi chỉ còn…
Bỗng Sivet làu nhàu với một giọng nói run lên vì cố nén tức giận:
- Chờ chút đã! Tớ cũng có chuyện muốn nói, đúng không?
Hắn nhìn chăm chú Faltière với ánh mắt tối sầm:
- Raymond, tớ rất tiếc cuối cùng phải làm thế này. Nhưng thái độ của cậu đã buộc tớ phải nói. Rõ rang cậu không nhận ra sự nghiêm trọng của hoàn cảnh và tớ không thù hằn gì với cậu cả. Tớ chỉ biết một cách chính xác những gì đang xảy ra và tớ không xem thường những nguy hiểm đang đe dọa chúng ta. Người đáng tin cậy mà cậu đã hứa không tiết lộ tên, tớ muốn biết người đó là ai? Tớ có quyền biết, tớ là tổng biên tập của tạp chí, đừng quên điều đí. Hoặc là cậu tiết lộ tên của nhân vật đó hoặc là tớ từ chắc nay tức khắc. Tùy cậu chịu trách nhiệm việc làm của mình.
- Ngày mai chúng ta sẽ nói về chuyện đó. – Faltière co rúm người tái mặt nói.
- Không, ngay bây giờ! – Sivet cương quyết nói nhanh. – Theo yêu cầu của tớ mà anh bạn Coplan đã chấp nhận hy sinh buổi tối của anh ấy để đến Soisy. Do đó, sự hiện diện của anh ấy không làm phiền hà gì cậu cả. Nếu như tình bạn không là một từ vô nghĩa đối với cậu thì hãy nói sự thật, tất cả sự thật cho chúng tôi. Tớ l ặp lại với cậu những gì tớ muốn biết. Tớ không cần đến số tiền mà tớ lãnh. Cậu giữ chức vụ quan trọng đó để biết tớ cần tiền lương tổng biên tập của tạp chí đến như thế nào. Nhưng nếu tớ sẵn sàng từ bỏ nó là vì tình mạng của cậu và của tớ đang gặp nguy hiểm.
Faltière cúi mặt nhìn xuống. Mặt anh tái xám hơn và người ta cảm thấy anh đang rất căng thẳng.
- Được. – Anh nói nhưng không ngẩng đầu lên. – Đây là chuyện có vẻ khó có thật, tớ chắc chắn như vậy, tuy nhiên tớ thề là nó rất thật.
Anh nhìn Sivet:
- Tớ nghĩ cậu còn nhớ cái đêm chúng ta gặp lại nhau chứ? – Anh nói với một giọng biến chất. - Ở Gay Roy?
- Dĩ nhiên. – Sivet trả lời ngắn gọn.
- Cậu rất muốn đưa tớ tới nhà hia chị em Massardel bạn của cậu. Tớ quá mệt và chán ngán với những gì tớ đã trải qua ở Neuilly, và tớ muốn về nhà… Thế mà khi tớ trở về đây, tớ đã thấy có ba người lạ mặt đột nhập vào nhà tớ bằng cánh cửa mở khóa đưa ra mảnh vườn, phía sau nhà. Cả ba nhân vật đều xa lạ đã đề nghị tớ sáng lập ra một tạp chí tin tức mà tớ không chỉ là giám đốc mà còn là chủ tuyệt đố về việc biên tập, những tư tưởng và chính kiến…
Coplan hỏi:
- Họ có đe dọa anh không?
- Không.
- Luận chứng của họ là gì?
- Họ hành động cho một tổ chức mà những người lãnh đạo đã quan tâm đến những bài viết của tôi đã đăng trong các tạp chí và họ phàn nàn sự thiếu phổ biến tư tưởng của tôi.
Louise Sivet há hốc miệng, không tin vào tai mình:
- Và cậu không thấy chuyện đó mờ ám sao? – Hắn không tin, càu nhàu.
- Dĩ nhiên là có. – Faltière xác nhận.
- Nhưng dù vậy cậu vẫn chấp nhận? – Sivet càng lúc càng bối rối nhấn mạnh thêm.
- Không chấp nhận ngay. Họ cho tớ một thời gian để suy nghĩ. Sau khi suy nghĩ trong một tuần lễ. Cuối cùng tớ đã nhận lời đề nghị của họ.
- Mà tại sao vậy? – Sivet kêu lên.
- Sự tò mò trỗi dậy và tớ đã tự cho là có thể thử thách họ vì họ đã cam đoan sự tự do nghề nghiệp của tớ thì tớ cảm thấy mình bị kích thích, tớ thú nhận điều đó. Cũng hơi giống một ván bài.
Coplan chen vào với một giọng cố làm ra lưng chừng:
- Anh Faltière, tôi có thể hỏi anh một câu được không?
- Dĩ nhiên là được.
- Ở đây tôi tự đặt mình trên phương diện tâm lý. Nếu như người xa lạ đó đề nghị với anh trong hoàn cảnh bình thường, tôi muốn nói trong một cuộc nói chuyện được chuẩn bị trước anh có chấp nhận không?
- Ơ…
Câu hỏi của Francis làm Faltière bối rối. Anh suy nghĩ một lúc rồi thú nhận:
- Không, chắc chắn tôi sẽ không lao vào một chuyện như vậy. Nhưng tại sao anh lại hỏi tôi như thế?
- Bởi vì đó là một chi tiết có tầm quan trọng riêng của nó. Những người khách lén lút của anh biết những gì họ làm. Sự xuất hiện đột ngột của họ tại nhà anh, cách họ đột nhập một cách lén lút, giờ giấc đã được chọn, tất cả đều nằm trong một sự chuẩn bị tinh thần khéo léo. Và những tính toán của họ là đúng, như đoạn tiếp theo đã chứng tỏ. Anh sẽ không chấp nhận trong hoàn cảnh bình thường nhưng anh sẽ chấp nhận nó trong những điều kiện bất thường. Do thách thức.
- Có thể anh nói đúng. - Faltière chấpnhận. – Nhưng tôi lặp lại cho hai anh nghe rằng ba người lạ mặt đó không áp dụng một áp lực nào đối với tôi. Khi bỏ đi, họ còn nhấn mạnh về điểm này, tôi hoàn toàn tự do, quyết định điều gì tôi thấy có vẻ tốt nhất.
- Dĩ nhiên. – Francis cười khẩy. – Phần chánh đã làm và chiến lược của họ rất ranh ma. Tại sao anh lại từ chối?
- Chính tôi cũng tự đặt cho mình câu hỏi đó. – Faltière nhấn mạnh, - cho nên tôi mới nhận ra rằng trò chơi cũng đáng đồng tiền. Tôi có mất mát gì đâu? Thật vậy, chẳng một tí gì cả. Chính họ chịu nguy cơ mất mát.
Mặt Sivet nặng thêm, hắn chen vào:
- Và sao nữa? Sau đó xảy ra chuyện gì?
- Sau thời gian suy nghĩ mà tôi đòi hỏi, tôi đã nhận một cú điện thoại của Dorieux và hắn đã tự đến đây. Chính vào lúc đó hắn đã giải thích cho tôi rất lâu rằng những người sẽ tài trợ cho công ty chúng tôi, có nghĩa là những người điều hành tổ chức, đòi hỏi bí mật tuyệt đối và sự thỏa thuận này.
Sivet nói nhanh một cách mạnh dạn:
- Tại sao?
- Vì những lý do ngoại giao, hình như vậy.
Coplan đay nghiến:
- Đó là điều tối thiếu mà người ta có thể nói!
Faltière ngạc nhiên, nhìn Francis và nói:
- Tôi không hiểu rõ lắm tại sao tình trạng này có vẻ đáng lo ngại đối với anh? Trường hợp của tôi không phải là duy nhất, trái lại là khác. Chỉ hôm trước đây thôi, tôi đọc được bằng một trong những tổ chức giàu có nhất và danh tiếng tiếng hỗ trợ tài chánh, motojc ách không ít thì nhiều bí mật, những nhà văn nghi kỵ xã hội của Liên bang Xô viết. Theo ý tôi, vì thái đội của Louis xác nhận điều đó, các anh bi thảm hóa tất cả công việc này, tại sao?
- Chúng ta sẽ trở lại vấn đề này, tôi hứa với anh. – Coplan nói. – Và tôi sẽ cố gắng tối đa làm sáng tỏ đầu óc của anh. Nhưng ngay bây giờ tôi muốn yêu cầu anh thuật lại cuộc nói chuyện của anh với Patric Sémail. Người này có điện thoại hẹn trước với anh vào một giờ nhất định nào không?
- Không, hoàn toàn không. Ông ta đến văn phòng vào giữa buổi sáng, không báo trước với ai cả. Người thay quyền tôi đã cố gắng từ chôi, như đối với những kẻ gây rối, nhưng gã đã khẩn khoản bằng cách xác nhận rằng hắn chỉ đến để giúp tôi một việc riêng rất quan trọng. Nói tóm lại, tôi có nhìn qua danh thiếp và tôi đành nhận lời tiếp hắn. Hắn tự giới thiệu là người đại diện hành chánh cho quỹ tín dụng lục địa một công ty phụ trách những thông tin thương mại. Tôi sẽ chuyển cho anh những chi tiết của cuộc đối thoại. Thật vậy, sự vận động của người đại diện quỹ tín dụng này chỉ có một mục tiêu duy nhất: tìm hiểu những nhà tài trợ của công ty Edoxipress. Theo hắn, Dorieux và những cổ đông nằm trong sổ thu chi chính thức chỉ là những bù nhìn. Và hắn còn khẳng định rằng cộng động nói tiếng Pháp không dính líu vào việc thành lập công ty Edoxopress. Cuối cùng hắn nói bóng gió rằng tôi hoặc là một người tự bán mình hay một con rối bị người ta giật dây. Không giấu gì các anh, hắn đã thốt ra những lời đe dọa gần như không che đậy.
- Anh đã phản ứng như thế nào? – Coplan khẽ hỏi.
- Dĩ nhiên là tôi tống hắn đi.
- Và cuộc viếng thăm đó không làm anh xúc động sao? – Francis nhấn mạnh.
- Ơ… có và không. Tôi đã nghĩ rằng mình phải theo ý nghĩ ban đầu của mình: tra hỏi Dorieux. Nhưng một chuyện rất kỳ lại đã xảy ra ngày hôm đó. Dorieux bỗng dưng đến văn phòng, hắn cũng đến bất chợt và bảo tôi thận trọng cảnh giác chống lại những tên vô lại chắc chắn sẽ tìm cách tra hỏi tôi và không lùi bước trước những biện pháp đe dọa. Dorieux gán việc đó cho sự thành công của tạp chí Edoxipress.
Coplan chăm chú nhìn vào Faltière:
- Hai sự kiện bất ngờ đó, xảy ra gần nhau. Điều này đã khiến anh cho là kỳ lạ, anh nói như vậy có đúng không? Nhưng đã không đánh thức được sự ngờ vực của anh?
- Không, tuy nhiên, điều gây một chút ấn tượng tương đối với tôi là lời thỉnh cầu của Dorieux khi rời khỏ phòng của tôi. Hắn đã thật sự trao cho tôi một khẩu sung ngắn vừa dặn dò tôi mang nó thường xuyên để tôi có thể tự vệ ngay tức khắc.
Coplan và Sivet đưa mắt nhìn nhau. Rồi Conplan càu nhàu:
- Tóm lại, hắn đã lạnh lùng báo với anh rằng anh bị đe dọa?
- Thật đúng vậy. Và tôi cho rằng hắn nghĩ là một cuộc bắt cóc khác thịnh hành trong lúc này.
- Anh đã làm gì với khẩu súng đó?
- Tôi đang có nó trong áo vét. Tôi sẽ đưa cho anh xem.
Faltière đứng lên đi tìm áo vét, rút khẩu S.W ngắn và no tròn, đưa cho Francis và nói thêm:
- Người thay quyền của tôi đã trao cho tôi một giấy phép mang súng rất hợp lệ.
- Đó là một dụng cụ tuyệt vời. – Francis nói. – Thuộc loại tốt nhất trong loại súng ngắ. Tôi cũng khuyên anh một cách nhiệt tình, anh nên theo lời khuyên của Dorieux. Nhưng anh cũng đã có một cuộc viếng khác, nếu như tôi không lầm? Đó là một người Mỹ, làm việc cho xí nghiệp lien hiệp Emeric Press.
Faltière kinh ngạc mở to mắt:
- Làm sao anh biết được?
- Vì chính tôi đã gởi hắn đến anh.
- Anh?
- Phải, tôi. Vả lại, tôi đã báo trước với anh bạn Sivet của chúng ta, vì đó là một cuộc thử nghiệm. Tôi đã chắc chắn rằng người Mỹ đó sẽ bị theo dõi ngay sau khi anh ta ra khỏi văn phòng của anh. Giả thiết đã được xác định tức khắc.
Faltière không còn biết gì nữa:
- Tôi không hiểu. – Anh buông xuôi.
- Này, - Coplan nói khẽ, - hãy cho khẩu súng ngắn này trở vào túi. Tôi sẽ cố gắng mở mắt cho anh.
Faltière làm theo như một người mộng du, Coplan đứng lên và bắt đầu:
- Khi tôi được biết là có người Sémail bị ám sát khi đã đến gặp anh, từ đó tôi đã kết luận rằng anh là đối tượng thường xuyên bị canh chừng tại văn phòng của anh. Và cuộc vận động của Peter Kenneth Rodeney, cộng tác viên của tôi đã xác minh điều đó. Tôi không phải mất nhiều thời gian để khám phá ra rằng việc canh gác đã được đặt trong những phòng ốc của công ty Firway, văn phòng của hãng phim quảng cáo cùng một tầng với những văn phòng của Edoxipress. Đó là điểm thứ nhất. Và nó giải thích cho anh sự vận động của luật sư Dorieux.
Faltière cay đắng, nói chầm chậm:
- Khi tôi nghĩ rằng tôi đã hỏi Dorieux, hắn có tài tiên đoán. Hắn chắc đã cười thầm!
- Chắc chắn là không. – Francis đáp trả một cách gay gắt. – Đúng ra, tôi đã thử tin rằng hắn cũng không vướng vào và cũng ở trong tình thế nguy ngập. Vì nhận được lệnh mà hắn đã đến gặp anh. Những người điều khiển hắn đã đột ngột nhận được âm mưu mà họ đã bày ra một cách rất khéo léo đó đã đe dọa.
- Bởi ai? – Faltière hỏi.
- Tôi chưa thể nói cho anh biết. – Francis thừa nhận. – Nhưng tôi nhắc anh một chi tiết mà anh chắc chắn đã quên. Anh chàng Patrick Sémail đó tự xưng là nhân viên điều tra của quỹ tín dụng, chúng tôi có một phiếu liên quan đến hắn ở RG, người đàn ông đó, tôi lặp lại, đã bị tra tấn và hạ sát. Và vụ này so với câu chuyện của anh có một tầm cỡ mới mà bằng mọi giá anh phải ý thức. Chung quanh anh, chung quanh tạp chí của anh, chung quanh công ty Edoxipress, có một cuộc chiến đấu không nguôi. Cuộc chiến đấu đó là sự đương đầu hai mạng lưới không lùi bước trước bất cứ thứ gì và thanh toán nhau với một sự xác định kịch liệt, vừa rồi, anh trách tôi bi thảm hóa hoàn cảnh. Tôi không chấp nhận lời trách móc đó, dĩ nhiên rồi, vì tôi là một người đúng ra lạc quan, như tôi tự cho phép mình lưu ý anh rằng nếu có một người bi thảm hóa hoàn cảnh, thì đó là luật sư Dorieux. Và bằng chứng là hắn trao lại cho anh một vũ khí và nhắc nhở anh không một lúc nào được rời nó. Như thế, anh nên tự mình rút ra kết luận một cách hợp pháp, tự giải thoát từ cuộc vận động của Dorieux và của tôi.
Faltière im lặng, suy nghĩ một lúc, rồi anh nhún vai nói khẽ:
- Tôi nhất quyết tin rằng tình trạng của anh và của Dorieux đều thái quá. Vì cuối cùng phải giữ hai chân đứng vững trên mặt đất. Tôi chấp nhận rằng một số người không đồng ý những tư tưởng của tôi cố gắng bằng bất cứ giá nào gây áp lực cho tôi, làm cho tôi sợ để tôi khóa mồm lại. Đó là chuyện thường xảy ra trong giới báo chí chính trị. Suy cho cùng tôi đang là cái đích của cuộc chiến kinh khủng đang diễn ra như anh vừa nói đó, những mạng lưới tình báo bí mật không lùi bước trước bất cứ thứ gì thì đó thật sự tôi cho rằng các anh đã đi quá xa. Một tạp chí tin tức dù sao cũng không phải là một quả bom nguyên tử! Ngay cả khi chấp nhận những bài viết của tôi có thể bắn trúng đích và danh tiếng của Louis cho họ một tác động đáng sợ đối với những địch thủ của chúng, mặc cho tất cả chúng tôi chỉ là những phóng viên.
Anh nói trực tiếp với Sivet:
- Chính cậu đã nhắc nhở điều đó vào buổi tối chúng ta gặp lại nhau. Những phóng viên chỉ là những gã cạo giấy và ảnh hưởng thật sự của họ trên những sự kiện chẳng có gì là đáng kể. Tại sao bây giờ anh cho tạp chí của chúng ta là một câu chuyện quốc gia?
Sivet, khuôn mặt tối sầm lại và bướng bỉnh, thân hình thu lại, lầm bầm trong khi nhìn chăm chú bạn mình:
- Không phải tớ bực dọc, lo lắng cho tạp chí của chúng ta mà là những gì tất cả âm mưu che đậy. Mà tôi cho rằng anh không thân mật đối với tôi và nếu như anh thuật cho tôi câu chuyện ba người xa lạ đã lén lút xâm nhập vào nhà anh để lôi kéo anh vào một công việc bí ẩn, tôi hứa chắc với anh một điều là tôi không theo anh.
- Cũng chính vì lí do đó mà tôi không nói với anh. – Faltière phật lòng vặn lại.
- Càng lúc càng tiến bộ! – Sivet chua chát rên rỉ. – Thật sự, cậu nhận ra rằng cậu sẽ lao vào một đống rác rưởi kỳ lạ, nhưng cậu muốn kéo tớ vào đó, nếu như tớ hiểu rõ?
- Tớ muốn giúp cậu. – Faltière xác minh. – Tớ muốn cậu lại trở thành người phóng viên mà tớ đã quen biết trước đây. Và nói một cách dứt khoát nếu tớ thích chơi ván bài poku đó một cách ngẫu nhiên thì chuyện đó chỉ có liên quan đến tớ mà thôi.
Coplan cho rằng không có lợi nếu tranh cãi như thế có nguy cơ kéo dài không dứt. Anh tuyên bố một cách dứt khoát:
- Xét cho cùng, không còn là lúc để hai bạn cãi nhau về chuyện đó. Việc đã làm thì đã làm rồi. Và những gì đáng làm bây giờ là cứu vãn những gì còn lại.
Ánh mắt của anh dừng lại thật lâu trên Faltière:
- Tôi không có quyền ra lệnh cho anh và tôi tiếc điều này một cách thành thật. Những gì tôi sắp nói với anh do đó không hơn một lời khuyên. Nhưng là một lời khuyên thân mật, cấp bách và chí lý. Tôi tin điều đó, anh phải biến đi, Faltière. Hãy ném toàn bộ quần áo vào một cái vali, lấy hết tiền bạc mà anh có trong tay, mang theo giấy tờ, tài liệu làm việc, máy đánh chứ của anh và chuồn đi. Hãy trốn ở bất cứ nơi nào trừ ngôi nhà gỗ của anh trên núi. Có nhiều xó xỉnh hiền hòa và vắng vẻ ở Dordogne hay những nơi khác. Hãy để cho các nhà chuyên môn cắt ung nhọt đó. Đó là nghề của họ.
Faltière vươn móng vuốt ra:
- Bỏ đi?- Anh kêu lên rõ ràng anh đang bị xúc phạm. – Anh nói một cách nghiêm túc?
- Rất nghiêm túc. – Francis thú nhận. Và tôi còn nói rõ hơn: Bỏ đi ngay tức khắc. Ngay lúc này. Tôi hoàn toàn sẵn sàng đưa anh ra ga hay phi trường tùy anh lựa chọn. Xe của tôi đậu ở con đường bên cạnh.
- Không có vấn đề đó. – Faltière cắt ngang. – Trốn đi một cách đột ngột như một giám đốc ẵm túi tiền khi đã làm những hành động mờ ám. Anh giỡn với tôi đó à?
- Thật không may là không. – Francis thở dài đứng lên. – Tôi nghĩ tôi đã giải thích một cách rõ ràng nhưng tôi thấy rằng anh không hiểu gì cả.
Faltière phản đối:
- Cho dù sự bi quan của anh có cơ sở. Tôi cũng không bỏ đi như một kẻ hèn hạ. Trong một tuần, phần biên tập của số tạp chí sắp ra sẽ được khóa chặt. Lúc đó, chắc chắn tôi sẽ đi Thụy Sĩ. Nhưng một sự đi ngay tức khắc thì không. Đó là ngoài vấn đề.
Anh gạn hỏi Sivet:
- Cậu cũng đồng ý với Coplan hả Louis? Cậu muốn tớ trốn trong một xó xỉnh tỉnh lẻ nào đó?
- Anh thật ngờ nghệch, Raymond và anh mãi mãi ngờ nghệch. Dù sao, anh đi hay ở lại tôi cũng có ý định chắc chắn là xem lại tình trạng của mình.
- Tùy anh. Sáng mai ta sẽ xem xét lại vấn đề ở tại văn phòng.
Sivet chán nản đặt một ngón tay lên thái dương.
- Ở văn phòng? – Hắn mỉa mai nói. – Anh thật sự hơi đần độn, phải không? – Coplan vừa chứng minh cho anh thấy rằng tất cả những lời nói được thốt ra trong văn phòng của anh đều bị bọn cùng tầng lầu với ta ghi âm.
- Thế thì sao nào? – Faltière trả lời. – Sẽ là lúc hau chẳng bao giờ để đo lường Dorieux.
- Những kinh nghiệm thuộc loại đí, tôi thà biến mất. Nếu anh muốn biết quyết định của tôi thì đến tìm tôi từ 18 giờ trở đi ở quán Gay Roy.
- Được, tôi sẽ đến.
Faltière quay sang Coplan:
- Tôi không nghi ngờ những ý định tốt, nhưng nếu Louis rời xa tôi, thì tôi sẽ giận anh lắm.
- Tôi mong sớm có những tin tức khác. – Francis nói một cách chậm rãi. – Nếu có dịp, tôi sẽ gặp các anh tối mai ở Gay Roy. Tôi cũng sẽ đến đó.
Sivet và Coplan mặt mày nghiêm trang, đầu óc lo lắng, chuẩn bị cáo từ.
- Tôi đưa các anh ra xe. – Faltière khẽ nói trong lúc mặc áo vét vào. – Tôi còn hai, ba câu muốn hỏi các anh.
Họ rời phòng khách.
Faltière mở cánh cửa đưa ra đường, nép sang nhường cho hai người khách bước qua.
Bên ngoài, đêm mùa thu tối đen, ẩm ướt và thù nghịch.
Đúng lúc Louis Sivet đi ra trên thềm hẹp, một người đàn ông bịt mặt xuất hiện trước hắn. Từ trong bóng tối đi ra như một con quỷ dữ.
- Hãy lùi lại! – Gã ra lệnh với một giọng chát chúa và chĩa một khẩu tự động vào ngực của Sivet.