Thế là tôi đi vào phòng tiền sảnh, bước vào buồng thang máy, đóng cửa và nhấn nút lên tầng chót, nơi tôi đang ở. Nhưng trong lúc thang máy đang lên, tôi chợt nghĩ ra là tôi không có quyền chấp nhận cuộc hẹn này, vì tôi chưa dứt khóat có muốn chấp nhận lời đề nghị của Battista hay không, tất cả còn tùy thuộc vào câu trả lời của Emilia, và tôi biết rằng, nếu Emilia tuyên bố rõ ràng với tôi rằng nàng không còn yêu tôi nữa, không những tôi sẽ trả lại kịch bản này mà suốt đời, tôi sẽ không viết một kịch bản nào khác. Tuy nhiên, có lẽ Emilia không có ở nhà và khi Battista gọi đến, tôi vẫn chưa có thể quyết định được sẽ chấp nhận thảo luận lời chào mời của hắn hay không. Giờ đây, trong số những điều phi lý của đời tôi, điều phi lý lớn nhất là cố gắng dàn xếp cho được cuộc thương thảo rồi lại rút lui. Ý tưởng đó làm tôi nổi giận như muốn điên dại, và ngay lập tức, tôi dừng thang máy, bấm nút đi xuống tầng trệt lại. Tôi tự nhủ tốt hơn nên lánh mặt khi Battista gọi đến. Sau đó, cũng nội trong chiều nay, tôi sẽ có câu trả lời của Emilia và tuỳ theo đó, ngày mai tôi sẽ cho nhà sản xuất biết quyết định của tôi. Thang máy vẫn tiếp tục đi xuống và qua cửa kính, tôi nhìn những tầng lầu lần lượt theo nhau vút lên, cái nhìn của tôi trông tuyệt vọng như cái nhìn của con cá trông thấy mực nước trong bồn đang dần dần hạ xuống. Sau cùng, thang máy dừng lại và tôi chuẩn bị mở cửa bước ra. Bỗng nhiên, một ý nghĩ mới lóe lên làm tôi dừng tay mở cửa. Đành rằng quyết định của tôi về công việc mới với Battista phụ thuộc vào cuộc bàn cãi với Emilia, biết đâu, chiều nay Emilia lại thú thật với tôi rằng nàng vẫn yêu tôi, và có nên chăng tôi lại làm phật ý hắn vì thất hứa với hắn và qua đó, mất luôn việc làm hay không? Các nhà sản xuất, qua kinh nghiệm tôi được biết, là những kẻ tính khí bất thường như những bạo chúa. Một trục trặc kiểu này có thể làm hắn đổi ý và chọn một tay viết kịch bản khác. Những ý tưởng này rượt đuổi theo nhau vun vút trong cái đầu nhức như búa bổ của tôi, làm tôi khổ sở, và thật tình, tôi tự cảm thấy là một kẻ bất hạnh, giằng xé giữa lòng vị kỷ và tình yêu, không thể lựa chọn hoặc quyết định được cái gì. Và tôi không biết tôi còn ở lại trong thang máy đến bao giờ, nếu không có một thiếu phụ trẻ hai tay khệ nệ mang xách bỗng nhiên mở tung cửa ra. Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi khi phát hiện ra tôi đang đứng trong thang máy, im lìm như pho tượng trước mặt nàng, đoạn, trấn tĩnh lại, nàng bước vào, hỏi tôi đi đến tầng nào và tôi nói cho nàng biết tầng lầu của tôi. "Tôi lên tầng hai", nàng nói và nhấn nút, thang máy lại vút lên lại.
Lên đến tầng chót của mình, tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm và đồng thời tôi tự hỏi "Ta đang ở trong tình trạng nào vậy? Sao ta lại suy sụp đến thế? Ta đã xuống đến mức nào?" Với những câu hỏi như vậy trong tri, tôi bước vào căn hộ, đóng cửa và bước vào phòng khách. Và ở đó, tôi trông thấy Emilia trong chiếc áo khoác mặc ở nhà, nằm dài trên ghế xô pha, tay cầm một tờ tạp chí. Bên cạnh chiếc ghế là một cái bàn nhỏ trên đó còn dễ dàng trông thấy những chiếc đĩa nhỏ và các thức ăn thừa của một bữa ăn trưa. Emilia không đi đâu cả, nàng không đến dùng bữa trưa với mẹ nàng, nói tóm lại, nàng đã nói dối tôi.
Sự bối rối hẳn hiện rõ trên mặt tôi, đến nỗi Emilia nhìn tôi và hỏi "Anh sao thế? Có chuyện gì thế?"
"Thế không phải là em về dùng bữa trưa với mẹ em à?" tôi hỏi, giọng khô khốc "Quái, sao em lại ăn ở nhà? Em chẳng đã bảo với anh rằng em về ăn với mẹ cơ mà?"
"Sau đó, mẹ gọi lại bảo là không được" nàng trả lời một cách bình thản.
"Vậy sao em lại không cho anh biết?"
"Mãi đến phút chót mẹ mới gọi lại báo là không được. Em nghĩ anh đã rời nhà Pasetti".
Bỗng nhiên – vài vì sao, tôi chẳng nói được – tôi tin chắc rằng nàng đã nói dối. Nhưng vì không trưng ra được một bằng cớ nào, cho nàng cũng như cho chính tôi, tôi im lặng và đến ngồi xuống chiếc ghế xô pha. Sau một lát, vừa lật các trang báo, và không nhìn tôi, nàng hỏi "Thế còn anh, anh đã làm những gì nào?"
"Nhà Pasetti mời anh ở lại với họ".
Vào đúng lúc đó, chuông điện thoại reo. Tôi nghĩ "Chắc Battista. Bây giờ ta sẽ báo cho hắn biết là ta sẽ không viết kịch bản cho hắn nữa. Ta sẽ tung hê hết. Rõ ràng là mụ đàn bà này chẳng cho ta lấy một chút tình yêu nào cả". Emilia, với vẻ uể oải thường lệ, bảo tôi "Anh lại xem thử đi, chắc ai gọi anh đấy". Tôi đứng dậy và đi ra.
Điện thoại đặt ở phòng ngủ, trên chiếc bàn con cạnh giường. Trước khi nhắc ống nghe, tôi nhìn lên giường, trông thấy chiếc gối cô đơn nằm ở giữa và thấy lòng đanh lại, mọi chuyện đã chấm dứt, và tôi sẽ từ chối kịch bản và chia tay với Emilia. Tôi nhắc máy, nhưng thay vì nghe thấy Battitsta, tôi nghe tiếng mẹ vợ tôi. Bà hỏi "Ricardo, có Emilia đấy không?" Hầu như không nghĩ ngợi, tôi đáp ngay "Không ạ, cô ấy không có ở nhà. Cô ấy bảo là về dùng bữa trưa với mẹ cơ mà. Cô ấy đi rồi, con tưởng cô ấy ở bên mẹ chứ?" "Ơ kìa, tôi đã gọi lại bảo cho cô ấy biết là tôi không thể đón cô ấy về được hôm nay, người hầu nghỉ việc". Bà mẹ vợ tôi tỏ ra rất kinh ngạc. Tôi ngẩng nhìn lên và qua khung cửa vẫn còn để mở, tôi trông thấy Emilia nằm trên ghế nhìn tôi chăm chú, không hẳn tràn đầy ngạc nhiên mà là một mối ác cảm thầm lặng, một sự khinh bỉ lạnh lùng. Tôi hiểu ra rằng giữa hai chúng tôi, bây giờ tôi là kẻ nói dối và nàng biết vì sao tôi làm như thế. Vì vậy, tôi lắp bắp mấy tiếng chào, và bỗng nhiên, như để chữa lại lỗi lầm của mình, tôi kêu lớn "Không, mẹ hãy đợi một tí, Emilia vừa về kia. Con gọi cô ấy lại cho mẹ nhé". Tôi vẫy tay gọi Emilia, Emilia đứng dậy, bước qua căn phòng, đầu cúi thấp và cầm lấy ống nghe trên tay tôi, không nói một lời cảm ơn và cũng không nhìn tôi. Tôi bước ra và nàng phác một cử chỉ nóng nảy, như bảo tôi đóng cửa lại. Tôi làm theo lời nàng, và, tâm trí hoàn toàn hỗn độn, tôi ngồi xuống đi văng, chờ đợi. Emilia nói chuyện rất lâu và torng nỗi bồn chồn đau đớn lẫn lo ngại của mình, tôi cảm thấy nàng làm thế là có chủ đích. Nhưng tôi biết, nàng luôn luôn nói chuyện với mẹ rất lâu như vậy. Nàng rất quyến luyến với mẹ, bà là một goá phụ và sống chỉ một mình và Emilia vẫn xem bà như là người để giãi bày tâm sự. Sau cùng, cửa mở và Emilia bước ra. Tôi ngồi im lặng, bất động và qua vẻ mặt cau có bất thường của nàng, tôi biết nàng đang rất cáu giận tôi. và quả thật, vừa thu nhặt bát đĩa trên chiếc bàn con, nàng nói liền "Anh có điên không? Vì cái quái gì mà anh bảo với mẹ rằng tôi đi vắng?" Cảm thấy bị xúc phạm bởi giọng nói của nàng, tôi không đáp. "Để xem tôi có nói thật không chứ gì?" nàng tiếp tục "Để xem có phải mẹ tôi có báo cho tôi biết là không thể đón tôi về ăn trưa chăng?"
Tôi gắng gượng trả lời "Có thể đúng như vậy".
"Vậy thì vui lòng đừng bao giờ làm lại một việc như vậy. Tôi nói sự thật, tôi chẳng có điều gì phải giấu anh, tôi không chịu được những chuyện như vậy".
Nàng nói những từ này với giọng dứt khoát và bưng lấy chiếc khay, đi ra khỏi phòng.
Còn lại một mình, tôi nhận thấy được cái cảm giác cay đắng của chiến thắng. Vậy là đã rõ, Emilia không còn yêu tôi nữa. Ngày xưa, nàng không nói với tôi theo cách như vậy. Ngày xưa, hẳn nàng đã nói với tôi, nửa diụ dàng, nửa ngạc nhiên một cách thú vị "Có lẽ anh nghĩ rằng em nói dối?" đoạn, có lẽ nàng đã cười lớn, như cười một sự nhầm lẫn trẻ con, có thể dễ dàng tha thứ, và cuối cùng, có thể nàng còn tỏ ra hãnh diện "Trời ơi! Anh không ghen đấy chứ? Thế thì anh chẳng biết rằng em chẳng gặp ai ngoài anh hay sao?" Mọi chuyện hẳn có thể chấm dứt bằng một cái hôn đầy tình mẫu tử, hoặc những vuốt ve trên trán tôi, như thể để xua đi mọi lo nghĩ. Nhưng cũng ngày xưa, đúng là tôi không hề nghĩ đến chuyện canh chừng nàng, lại càng không nghĩ đến việc nghi ngờ những gì nàng nói. Mọi việc đã thay đổi, nàng, trong tình yêu của nàng, và tôi, trong tình yêu của tôi. VÀ mọi điều bắt đầu thay đổi theo hướng xấu đi, một cách chắc chắn, vô phương cứu chữa. Nhưng con người vẫn hay hy vọng, cho dù đã biết chắc rằng không còn có gì để mà hy vọng. Tôi đã có một bằng chứng rõ rệt là Emilia không còn yêu tôi, tuy nhiên, tôi vẫn giữ một chút ngờ vực – hay đúng hơn – một chút hy vọng rằng có lẽ tôi đã vội vã gán một ý nghĩa quan trọng cho một sự việc nhỏ nhoi vốn không là gì cả. Ngay tức thì, tôi tự nhủ không được hấp tấp, mà phải buộc Emilia tự nói ra rằng nàng không yêu tôi nữa, và chỉ có Emilia mới có thể cho tôi những bằng chứng mà tôi vẫn chưa tìm ra được. Những ý tưởng này theo nhau vụt thoáng qua trí tôi trong lúc tôi vẫn còn ngồi trên đi văng, mắt nhìn vào khoảng không. Đoạn, cửa lại mở ra và Emilia bước vào.
Nàng đến nằm xuống trên chiếc xô pha sau lưng tôi, tay với lấy một tờ tạp chí. Không quay người lại, tôi nói "Lát nữa đây, Battista sẽ gọi lại đề nghị anh viết cho hắn một kịch bản khác, một kịch bản rất quan trọng".
"Vậy thì anh hài lòng quá chứ gì" Nàng nói, giọng rất thản nhiên.
"Với kịch bản này anh sẽ có rất nhiều tiền…đủ để trả hai đợt tiền cho căn hộ".
Lần này nàng không nói gì. Tôi tiếp tục "Kịch bản này còn quan trọng cho anh hơn nữa ở chỗ nếu anh nhận lần này, anh sẽ còn nhiều lần khác về sau nữa…đây là một phim vĩ đại".
Cuối cùng thì nàng cũng lên tiếng, với cái giọng thư thái của người đang đọc sách và nói mà không cần ngẩng đầu lên "Phim gì thế?"
"Anh không biết", tôi đáp. Trong một lát, tôi ngồi im và rồi, bằng giọng ra vẻ quan trọng, tôi thêm "Nhưng anh đã quyết định từ chối công việc này".
"Tại sao thế?" giọng nàng vẫn thản nhiên, lãnh đạm.
Tôi đứng dậy, bước đến ngồi xuống trước mặt Emilia. Nàng đang cầm tờ tạp chí, nhưng khi thấy tôi ngồi xuống trước mặt, nàng hạ tờ báo xuống và nhìn tôi. Tôi nói với tất cả chân thành của lòng mình "Tại sao? Tại vì như em đã biết, anh ghét công việc này, và anh chỉ làm nó vì tình yêu của em, để trả tiền cho căn hộ này mà em rất thích, hoặc dường như vậy. Nhưng bây giờ, anh biết chắc rằng em không yêu anh nữa, mọi việc đều trở nên vô ích". Nàng mở lớn đôi mắt nhìn tôi nhưng không nói gì. Tôi nói tiếp "Em không còn yêu anh chút nào nữa, vậy thì anh sẽ bỏ hết các công việc này. Về phần căn hộ…à, anh sẽ cầm hoặc bán đi. Vấn đề là anh không thể tiếp tục sống như thế này nữa, và anh nghĩ đã đến lúc nói với em điều này. Bây giờ em biết rõ rồi đấy, trong chốc lát, Battista sẽ gọi lại và anh sẽ bảo với hắn cút đi". Bây giờ,tôi đã nói ra và giây phút mà Emilia phải giải thích mọi chuyện cho tôi, cái giây phút mà tôi vừa mong muốn vừa e sợ ấy, đã đến. Ý nghĩ đó làm tôi thấy nhẹ người và tôi nhìn Emilia với một sự trung thực mới mẻ, chờ đợi câu trả lời của nàng. Nàng im lặng một lát trước khi trả lời tôi. Rõ ràng là những lời tuyên bố thẳng thừng của tôi đã làm nàng ngạc nhiên. Cuối cùng, một cách thận trọng, hay đúng hơn, để kéo dài thời gian, nàng hỏi "Điều gì làm anh nghĩ rằng em không yêu anh nữa?"
"Tất cả", tôi sôi nổi đáp lại.
"Chẳng hạn là cái gì nào?"
"Nhưng trước tiên, em hãy nói cho anh biết điều anh nói là đúng hay sai?"
Emilia vẫn khăng khăng "Không, anh phải nói trước điều gì làm anh nghĩ như vậy đã".
"Tất cả", tôi lập lại. "Cách em nói chuyện với anh, cách em nhìn anh. Tất cả mọi thứ. Cách đây một tháng, em còn khăng khăng đòi ngủ riêng nữa. Trước kia, đâu có thế?"
Emilia nhìn tôi, do dự, và đột nhiên, mắt nàng bừng lên tia sáng của một quyết định. Tôi nghĩ chính vào lúc đó nàng đã chọn một thái độ ứng xử với tôi, một thái độ không thể lung lạc, cho dù tôi có nói hay làm gì đi nữa. Sau hết, nàng nhẹ nhàng đáp lại "Nhưng em dám chắc với anh, em thề với anh. Em không thể ngủ với những cánh cửa mở bung ra hết được. Em cần bóng tối và yên lặng. em thề như thế".
"Nhưng anh đã đề nghị đóng hết cửa lại rồi mà".
"Vâng," nàng do dự. "Nhưng, em không biết em có nên nói cho anh biết là khi ngủ, anh đâu có giữ được im lặng?"
"Em muốn nói cái gì thế?"
"Anh ngáy" nàng mỉm cười yếu ớt và tiếp tục "Hàng đêm, anh vẫn thường làm em thức giấc…đó là lý do em quyết định ngủ riêng một mình".
Tôi có phần nào chưng hửng về cái chuyện ngáy này, điều mà tôi không biết, và hơn nữa, cho là khó tin. Tôi đã ngủ với nhiều phụ nữ khác và chưa có ai cho tôi biết là tôi ngáy. "Vả lại," tôi nói "anh biết rằng em không yêu anh, vì một người vợ yêu chồng" tôi ngập ngừng, hơm cảm thấy xấu hổ "hẳn không làm tình theo kiểu của em với anh, nhất là vào khoảng thời gian gần đây".
Ngay lập tức, nàng phản đối một cách cáu kỉnh và sống sượng "Thật em không biết anh muốn cái gì nữa! Mỗi lần anh muốn thì chúng ta làm ngay đấy thôi. Đã có khi nào em từ chối anh chưa?"
Tôi biết trong hai chúng tôi, khi đề cập đến những vấn đề thầm kín như thế này, chính tôi luôn là kẻ e dè, sượng sùng và lúng túng. Emilia, vốn thường kín đáo và đúng mực, ngược lại, trong những trường hợp này, lại mất hết mọi vẻ e lệ hay ngượng ngập. Thật vậy, theo cái cách làm tôi phần nào kinh ngạc, đồng thời cảm thấy thú vị, vì quả thật, nghe rất hồn nhiên, trước, trong và sau cuộc làm tình, Emilia thường nói ngay về cuộc vui a mà không một mảy may che đậy, với vẻ sống sượng và suồng sã làm chính tôi đâm ra bối rối. "Không, em không từ chối…không…nhưng …." Tôi lắp bắp.
Nàng nói tiếp, như thể để kết lại "Cứ mỗi lần anh muốn làm tình, chúng ta lại làm ngay. Và đâu phải chỉ có mỗi anh được thoả mãn vềcn đó? Anh làm tình khá lắm, anh biết rõ thế cơ mà".
"Em nghĩ thế ư?" tôi hỏi, hầu như hãnh diện về điều nàng nói.
"Vâng," nàng đáp một cách khô khan mà không nhìn tôi "Nhưng nếu em không yêU anh, chỉ mỗi một việc anh làm tình giỏi như thế cũng đủ làm em bực mình và tìm cách thoái thác…và đàn bà luôn có cớ để tránh những việc đó, phải không nào?"
"Đúng" tôi nói "em chấp nhận, em không bao giờ từ chối anh…nhưng cái cách của em yêu không phải là cái cách của một người đang yêu…"
"Vậy cái cách của em, nó như thế nào?"
Lẽ ra, tôi nên trả lời nàng rằng "Cái cách của em là cái cách của một ả đĩ chiều ý khách hàng, và chỉ mong sao cho chóng xong việc, cái cách của em là như vậy đó". Nhưng do tôn trọng nàng và tự tôn trọng mình, tôi im lặng. Vả lại, nói ra làm gì? Nàng sẽ trả lời rằng điều đó không đúng và rất có thể là với sự chính xác sống sượng về chuyên môn, nàng sẽ nhắc lại cho tôi nhớ ra nhiều phấn khích ham muốn của nàng, dính dấp tới không biết bao nhiêu điều: khả năng làm tình của tôi, sự háo hức khoái lạc nơi nàng, sự kích thích mãnh liệt, cơn ân ái cuồng nhiệt, đủ mọi điều, trừ sự âu yếm, và sự phó thác chân thực. Trong trường hợp đó, tôi sẽ chẳng biết đối đáp ra sao. Biết đâu trong lúc tranh cãi, tôi sẽ xúc phạm nàng với sự so sánh có tính phỉ báng như tôi đã nói, và như vậy, sẽ gánh hết phần sai trái. Và, một cách tuyệt vọng, tôi hiểu rằng một lời giải thích của Emilia mà tôi trông đợi đã tan thành mây khói. Tôi nói "Thôi được, vì bất kỳ lý do nào đi nữa, anh tin chắc rằng em không yêu anh nữa, có thế thôi".
Lại một lần nữa, trước khi trả lời hay làm một cử chỉ nào, nàng đều nhìn tôi, như để tính toán qua biểu lộ trên nét mặt của tôi và chọn lấy một thái độ thích hợp nhất đối với tôi. Lúc đó tôi nhận ra một điều kỳ quặc mà trước đây tôi đã biết: khuôn mặt xinh đẹp, thanh thản của nàng vốn hài hoà, cân đối, bây giờ, do những nghi hoặc, ưu tư chi phối tâm trí, dường như héo tàn đi. Một bên má nàng, một bên thôi, như thóp lại, chiếc miệng nàng như không còn nằm ngay giữa mặt, đôi mắt nàng ngơ ngác mờ đục, lõm vào hai hố mắt, trông như lọt vào giữa hai vòng tròn bằng sáp màu đen thẫm.
Như tôi vừa nói trên đây, biến đổi kỳ quặc này xảy ra với Emilia mỗi lần nàng gặp phải một vấn đề nan giải, cần một quyết định cực kỳ khó khăn. Nhưng ngay vào lúc đó, với sự bật dậy của toàn thân, nàng bổ tới ôm choàng lấy cổ tôi và nói với một giọng mà tôi nghe ra toàn là giả dối "Nhưng mà, Ricardo, sao anh lại nói thế? Em yêu anh, như ngày xưa em vẫn tha thiết yêu anh". Hơi thở nàng phả ấm trên vai tôi, và tôi cảm thấy tay nàng mơn trớn trên trán, hai bên thái dương và trên tóc tôi, sau hết, nàng kéo đầu tôi sát vào ngực nàng, ghì chặt lấy tôi. Nhưng tôi chợt có ý nghĩ rằng nàng đùa tôi như thế chỉ cốt để tôi khỏi trông thấy mặt nàng, lúc này hẳn đang rất là buồn chán và đầy vẻ nhẫn nhục, nét mặt của một một người đang bị ép buộc làm một việc trái ý, và trong lúc áp mặt sát vào ngực nàng, lòng khao khát yêu đương, nghe ngực nàng phập phồng lên xuống theo hơi thở đều đặn, bình thản của nàng, tôi khó thể tránh khỏi ý nghĩ "Tất cả đây chỉ là điệu bộ…thế nào rồi cô ả cũng để lộ chân tướng, cứ đợi mà xem". Tôi đợi một lát, và nàng rụt rè lên tiếng một cách thận trọng "Nếu quả thật em không còn yêu anh nữa, anh sẽ làm gì?" "Ta đã đoán đúng", tôi đắc thắng thầm nghĩ một cách chua xót, "cô nàng đã để lộ chân tướng". Nàng muốn biết tôi sẽ làm gì một khi nàng hết còn yêu tôi, như để cân nhắc, tính toán mọi rủi ro trước khi bày tỏ mọi sự một cách trung thực trọn vẹn. Không cử động, nói ngay vào bộ ngực mềm mại và ấm áp của nàng, tôi đáp "Anh đã bảo em…điều đầu tiên là từ chối công việc của Battista".
Tôi muốn nói thêm "Và anh sẽ xa em", nhưng vào lúc này, khi má tôi áp sát vào ngực nàng, bàn tay nàng mơn man trên trán tôi, tôi quả không có cái can đảm đó. Thật ra, tôi vẫn còn hy vọng rằng nàng vẫn còn yêu tôi, và tôi sợ sự chia tay ấy có thể sẽ xảy ra thật. Sau cùng, tôi nghe nàng nói trong lúc vẫn ôm ghì lấy tôi "Nhưng em yêu anh, mọi chuyện đó thật là phi lý. Bây giờ, anh biết anh sẽ phải làm gì chứ? Khi Battista gọi tới, anh sẽ hẹn gặp ông ta, rồi anh sẽ đi để nhận việc làm".
Tôi cáu tiết kêu lên "Nhưng việc quái gì anh phải làm như thế chứ, một khi anh thấy rõ là em đã hết yêu anh?"
Câu trả lời của nàng lần này nghe như một lời khiển trách hợp lý "Em yêu anh, nhưng đừng bắt em phải lập đi lập laị điều đó… căn hộ này có ý nghĩa rất lớn đối với em. Nếu việc làm ấy không thích hợp với anh, em sẽ không phản đối…nhưng nếu anh không muốn làm vì nghĩ rằng em không yêu anh, hoặc vì nghĩ rằng căn hộ này chẳng quan trọng gì đối với em, em nói cho anh biết là anh sai hoàn toàn".
Tôi hầu như bắt đầu hy vọng rằng nàng không nói dối, và đồng thời, tôi hiểu rằng, ít ra vào lúc đó, nàng đã thuyết phục được tôi. Và trong cơn tuyệt vọng, tôi cần những bằng chứng hiển nhiên hơn. Ngay lúc đó, dường như bằng trực giác, biết được ham muốn của tôi, nàng bỗng nới lỏng vòng tay ôm tôi và thì thào "Hôn em đi anh!"
Tôi đứng dậy, nhìn nàng một lát trước khi hôn nàng. Tôi kinh ngạc về vẻ mỏi mệt, hầu như là kiệt sức thấy rõ trên mặt nàng giờ đây rã rời, phờ phạc hơn bao giờ hết. Có vẻ như nàng vừa trải qua một nỗ lực vượt quá sức người khi nói với tôi, vuốt ve và ôm ghì lấy tôi, và giờ đây, lại sắp chịu đựng một cố gắng khác còn làm nàng đau đớn hơn, đó là hôn tôi. Dù sao đi nữa, tôi vẫn nâng cằm nàng lên và sắp sửa ghé môi vào sát môi nàng. Ngay lúc đó, chuông điện thoại reo. "Battista gọi đấy!" nàng vùng thoát ra với một vẻ nhẹ nhõm lộ liễu và chạy qua phòng bên. Từ trên ghế xô pha, nơi tôi đang ngồi, qua khung cửa, tôi trông thấy nàng nhấc ống nghe và nói "Vâng, vâng, anh ấy có nhà. Tôi sẽ gọi anh ấy ngay. Ông khoẻ chứ ạ?" Thêm vài câu từ đầu dây bên kia và Emilia phác một cử chỉ về phía tôi, nàng nói "Chúng tôi vừa mới nói chuyện với nhau về ông, và về bộ phim của ông".
Lại thêm vài câu bí ẩn gì đó, Emilia bình thản trả lời "Vâng, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Bây giờ tôi gọi Ricardo cho ông đây".
Tôi đứng dậy bước qua phòng bên và cầm lấy máy, như tôi đã dự kiến, Battista báo cho t gbt ngày mai hắn sẽ đợi tôi ở văn phòng, tôi nói tôi sẽ đến, trò chuyện thêm ít câu với hắn và gác máy. Đến khi đó tôi mới biết rằng nàng đã ra khỏi phòng trong lúc tôi nói chuyện với Battista. Và tôi lại nghĩ rằng nàng đã bỏ đi vì đã thuyết phục được tôi nhận cuộc hẹn với Battista, nàng không cần phải ở lại bên tôi, hoặc mơn trớn, vuốt ve gì tôi nữa.