Diana mặc chiếc váy ngủ màu trắng, đứng ngay bên ngoài cửa phòng số 1. Zeynep Hanim sẽ phản ứng thế nào trước một vị khách không mời vào lúc quá nửa đêm thế này nhỉ?
Diana nghĩ không biết có nên gõ cửa hay thôi. Giá mà cô có thể đợi thêm ba tiếng nữa thì lúc ở trong khu vườn, cô có thể hỏi Zeynep Hanim những câu cô muốn mà không làm phiền bà ấy vào cái giờ giấc điên rồ này. Nhưng cô không thể cứ để những thắc mắc đó trong đầu rồi lại trằn trọc trên giường hết xoay bên nọ lại sang bên kia suốt từng ấy thời gian được. Cô gõ nhẹ lên cánh cửa.
Zeynep Hanim mở cửa ngay sau đó vài giây. Điều đầu tiên Diana nhận thấy là chiếc váy ngủ của Zeynep Hanim cũng màu trắng và gần giống như chiếc cô đang mặc. Nói đúng ra thì hai chiếc giống hệt nhau.
“Cháu rất xin lỗi vì phải làm phiền bà. Chắc bà đã đi ngủ rồi. Cháu biết mình đang phá vỡ quy tắc của bà, nhưng cháu không thể chỉ nằm chờ được. Cháu thực sự cần nói chuyện với bà. Nhưng cháu nghĩ lúc này không hợp...”
“Bây giờ là một giờ, cháu gái ạ. Ta mới chỉ sắp đi ngủ thôi. Đúng là nó không phải giờ để gõ cửa phòng người khác, dù có là phòng của một bà lão như ta.”
Bà ấy hoàn toàn đúng. Diana không thể trách bà được. Cô ước gì mặt sàn mở ra nuốt chửng mình vào đó luôn.
“Cháu vào đi.” Zeynep Hanim bảo.
“Nhưng bà vừa nói là...”
“Cháu nghĩ là ta không nhận ra cháu đã khó khăn thế nào mới gõ được cửa phòng ta vào cái giờ này sao? Nhưng cháu đã làm thế. Bởi vì cháu còn khó ngủ hơn nếu không tới đây. Trong trường hợp thế này thì chắc hẳn người ta phải có điều gì đáng để nghe. Vậy nên cháu vào đi.”
Diana cúi đầu, đi vào căn phòng mờ mờ sáng.
Họ ngồi đối diện nhau cạnh cửa sổ trông ra vườn.
“Cháu không biết nên bắt đầu từ đâu...”
“Sao cháu không bắt đầu với phần nào khó khăn nhất ấy, những phần khác sẽ theo đó mà ra thôi.”
“Maria. Maria và cháu... Maria... Con bé lúc nào cũng ở trong tâm trí cháu. Cháu không thể ngừng suy nghĩ về nó... Cháu biết là chỉ còn rất ít thời gian nữa là chúng cháu có thể gặp nhau; Ai mà biết được, có thể ngày mai... Nhưng những điều cháu mới được trải nghiệm ở đây, trong khu vườn...”
Cô dừng lại một lát rồi tiếp tục:
“Cho tới khi gặp bà, cháu đã ép mình phải tin rằng Maria bị điên. Cháu đã gạt bỏ mọi khả năng khác. Vì thực tế, trong những lá thư, nó đã nhắc tới việc nói chuyện với hoa hồng... Nhưng cháu không nghĩ rằng đó là lý do thực sự cho việc cháu nhất quyết tách mình khỏi nó. Nó là người khiến mẹ cháu trong những ngày cuối cuộc đời hết sức lo lắng và sợ hãi. Nhưng ngoài tất cả những điều đó cháu cảm thấy một thứ khác nữa lúc đọc thư của Maria. Đó là thứ gì đó mà cháu sợ phải thừa nhận, kể cả là với bản thân cháu; thứ gì đó cháu sợ sẽ phá hủy mình...”
“Đó là thứ gì?”
“Nó giống như việc Maria là người cháu luôn muốn trở thành nhưng đã thất bại. Cháu không thể không cảm thấy nó quá giống mẹ cháu...”
Diana nén tiếng thở dài trước khi tiếp tục.
“Tất nhiên là chẳng có gì sai trái nếu con gái giống mẹ cả. Nhưng nếu một cô con gái đã xa mẹ ngay từ khi một tuổi lại giống mẹ hơn người chị sinh đôi đã cùng sống với mẹ trong suốt hai mươi tư năm thì thật khó cho người chị chấp nhận điều đó. Đặc biệt là khi người chị ấy vừa mất mẹ lại vừa khám phá ra cô em. Đặc biệt, cô chị ấy lại còn không có cơ hội để nói với mẹ mình rằng cô ấy muốn trở nên giống mẹ như thế nào...”
Mắt Diana lại ngấn lệ. Zeynep Hanim kéo ghế lại gần ghế của Diana, cầm tay cô đặt trong tay mình.
“Đừng lo, cháu gái. Một bà mẹ sẽ luôn muốn biết điều mà con gái muốn nói, ngay cả khi bà ấy không có cơ hội...”
“Sau khi tới đây, cháu nhận ra rằng cháu đã chống lại việc làm theo lời mẹ trong khi Maria đã làm theo lời bà. Đó là lý do tại sao cháu không thể giống như Maria.”
“Tại sao cháu nghĩ cháu không thể giống con bé?”
“Mẹ cháu từng nói rằng: “Điều duy nhất con cần để cảm thấy mình đặc biệt là chính bản thân con.” Nhưng cháu đã không hiểu được điều ấy. Cháu lúc nào cũng cần những thứ khác: được người khác chú ý, được tán dương, bất cứ thứ gì khiến cháu cảm thấy đặc biệt...”
“Cháu không thể là người sống mà không được ngưỡng mộ. Cháu thích được là người đẹp nhất ở vũ hội. Cháu yêu hình ảnh cô Diana trong mắt “người khác”. Có lẽ đó chỉ là vì cháu đã từ bỏ giấc mơ lớn nhất của mình là trở thành một nhà văn.”
“Cứ như thể trong lá thư đầu tiên, Maria đã miêu tả cháu vậy. Mọi người xung quanh đều chú ý đến nó, nhưng thực tế là nó không thấy hạnh phúc, nó đã gần như từ bỏ mất giấc mơ lớn nhất đời mình chỉ vì người khác...”
“Cháu thấy không, Maria cũng đã phải trải qua những điều giống cháu. Mà không chỉ có cháu, nếu nói rộng ra thì tất cả chúng ta đều đã từ bỏ một thứ gì đó của chính mình để giành được sự đồng tình hưởng ứng của những người xung quanh.”
“Nhưng rồi cuối cùng Maria cũng có thể theo đuổi được giấc mơ của mình. Khác với cháu. Nó không biến mình thành nô lệ cho những mong chờ của người khác... Trong bài học đầu tiên, lúc nghe Hồng Vàng nói chuyện, bà có biết cháu nghĩ gì không? Cứ như thể Hồng Vàng là Maria còn cháu là Vệ Nữ vậy... Rồi sau đó tới Miriam và Artemis...”
Diana ngừng lại để xem Zeynep Hanim có phản ứng gì không khi nghe cô nói về Vệ Nữ và Artemis. Khi đã chắc chắn vẻ mặt của Zeynep Hanim không hề thay đổi, cô liền tiếp tục:
“Cháu không định nói điều này vì Diana là một cái tên khác của Artemis hay vì mối liên hệ giữa tên Maria và Miriam. Hãy tin cháu, cháu đã học được cách không làm phiền đầu óc với những điều trùng hợp ngẫu nhiên mà không giải thích được.”
“Nhưng vẫn còn một thứ cháu nên suy nghĩ: rõ ràng, cũng giống như Artemis, cháu phụ thuộc vào người khác. Và điều đó chỉ là để che giấu rằng qua bao nhiêu năm, cháu đã bước đi với cái ‘‘mặt nạ” của một nữ thần. Giờ thì cháu nhận ra rằng cố trở nên vĩ đại hơn chỉ khiến cháu thấy mình bé nhỏ hơn mà thôi... Ta có nói sai điều gì không? Chẳng phải những điều cháu đang nói về Maria và bản thân mình đều là sự thật sao?”
“Diana, cháu phàn nàn về ảnh hưởng của người khác tới cháu, nhưng đồng thời cháu lại đang hỏi ý kiến một ‘người khác’. Đừng quên ta cũng là một trong số những người khác đó nhé.”
“Không, bà Zeynep Hanim ạ. Maria nói bà là một người không như những người khác và cháu đồng ý với nó. Xin bà hãy nói cho cháu biết sự thật. Cháu không nhầm về những điều cháu đã nghĩ về bản thân và Maria, đúng không ạ?”
Zeynep Hanim nhìn Diana, mắt bà đầy lòng trắc ẩn.
“Ta nghĩ cháu đang quá khắt khe với chính mình rồi Diana ạ. Chúng ta, không ai hoàn hảo cả. Chúng ta cũng không phải cố để làm thế. Ai cũng đều muốn được ngưỡng mộ và được người khác chấp nhận; điều đó là rất bình thường.”
“Vậy sẽ thế nào nếu chúng ta sống cuộc sống do người khác chọn cho chúng ta mà không sống cuộc sống chính chúng ta chọn cho mình? Điều ấy có bình thường không?”
“Cháu gái à, kể cả ta hay bất cứ ai khác đều không có quyền đánh giá cách cháu sống cuộc đời của mình. Ta có thể dạy cháu nghe hoa hồng và theo bài học đó ta chắc chắn có thể cho cháu rất nhiều lời khuyên. Trong khu vườn ta có thể bảo cháu làm điều này điều kia đến khi nào cháu vẫn còn muốn nghe. Đó là vì nghệ thuật nghe hoa hồng là thứ gì đó ta biết, trong khi cháu biết rất ít về nó, và cháu đã yêu cầu ta dạy cháu. Nhưng đừng hỏi ta về bản thân cháu, Diana ạ. Ta không biết cháu, và thậm chí nếu ta có biết rõ cháu, ta cũng không bao giờ có thể dạy cháu về bản thân cháu được.”
“Về Maria, thì thực ra ta biết về nó ít hơn nhiều so với cháu nghĩ. Ta chẳng biết về nó nhiều hơn những điều ta biết về cháu. Nhưng từ những điều ta biết ta có thể nói rằng nó là một người cực kỳ can đảm.”
“Và,” bà nói thêm. “Nó cũng đẹp như cháu vậy.”
Diana mỉm cười đầy biết ơn.
Mình mừng là mình đã gõ cửa, cô nghĩ thầm. Cô cảm thấy không muốn quay về phòng nữa mà muốn được ở đây cùng với Zeynep Hanim hết đêm.
Nhưng thế liệu có ích gì chứ? Chẳng phải cô đã ở cùng mẹ suốt 25 năm sao?
“Cháu nghĩ cháu nên về” Diana nói nhỏ. “Cháu không biết phải cảm ơn bà thế nào vì đã dành thời gian cho cháu, hơn nữa bà lại còn rất tốt bụng với cháu.”
“Ta chẳng làm điều gì cả.” Zeynep Hanim đáp lời. “Nhưng cháu nói đúng đấy. Cháu nên về nghỉ một chút đi. Bài học cuối cùng sẽ là bài học khó khăn nhất trong số tất cả các bài ta dạy cháu.”