Tiếng chuông cửa làm Diana giật mình tỉnh dậy. Mặc dù thanh âm của nó khá du dương, nhưng giờ nó như dao sắc, cứa vào cái đầu đau như búa bổ của cô.
“Cô Lopez! Cô Lopez! Mau ra mở cửa đi!”
Không thấy ai trả lời, cô mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ của cô Lopez. Vịn vào sofa, cô uể oải đứng dậy. Khó khăn lắm cô mới đứng dậy nổi để lê bước ra tới cửa.
Nhìn qua ống kính camera, cô có thể thấy vị khách không mời là Gabriel - nhân viên của công ty chuyển phát - người vẫn thường hay chuyển hoa hay các gói quà được thắt dây ruy băng cho cô.
Lúc mở cửa ra, cô thấy Gabriel đang đứng đó với một gói quà cũng được trang trí với dây ruy băng, đỉnh của nó chạm tới tận cằm anh. Anh có gương mặt với nước da nâu, đội chiếc mũ nâu, nói chung là toàn bộ đều màu nâu và kết hợp hoàn hảo với màu của gói quà.
“Chúc cô một ngày tốt lành,” Gabriel nói. “Tôi lại có thêm một món quà nữa cho cô gái xinh đẹp nhất Rio đây. Liệu cô có biết là cô ấy có tình cờ sống ở đây hay không vậy?”
“Anh không thấy giờ là hơi sớm để chuyển bưu kiện sao Gabriel?”
“À, vậy chắc địa chỉ này là đúng rồi, nhưng hơi không đúng thời điểm phải không?”
“Mấy giờ rồi thế?”
“Trưa trật rồi cô nương ạ.”
“Muộn thế rồi cơ à?”
Diana nhận gói đồ rồi ký nguệch ngoạc tên vào phiếu chuyển phát giống như mọi lần ký khác của cô. Rồi trước khi Gabriel kịp nói một câu như thường lệ là: “Bảo trọng cho tới lần tiếp theo fan hâm mộ của cô lại mang chúng ta đến với nhau,” thì Diana đã đóng sập cửa lại.
Việc nhận những gói quà được bọc đẹp đẽ, cẩn thận luôn làm cô thấy phấn chấn. Nhưng lần này cô chẳng buồn muốn biết xem trong đó có gì và ai là người đã gửi nó cả. Cô để nó trên nền nhà rồi quay lại chiếc sofa.
Lúc đi ngang qua chiếc gương trong đại sảnh, cô nhận thấy có những vệt rượu vang trên áo sơ mi cô. Đột nhiên cô nhớ tới mẹ, nhớ cái sự việc đã khiến cô không còn bình thường dạo gần đây. Đôi khi, chỉ một điều nhỏ nhặt thôi và dường như chẳng liên quan gì cũng đủ khiến cho Diana nghĩ tới cuộc sống trước đây khi còn có mẹ. Chỉ cần một màu sắc nào đó, một mùi vị gì đó, một từ gì đó và giờ thì là chiếc áo sơ mi còn dính vệt rượu... Ký ức về cái ngày cô mua chiếc áo này và cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ sau đó bỗng hiện về sống động trong cô như chỉ mới ngày hôm qua...
Với Diana đó chỉ là một trong số rất nhiều ngày đi mua sắm của cô. Ở tiệm bán quần áo, cô đã băn khoăn rất ghê gớm là không biết cô có cần một chiếc áo sơ mi mới hay không và còn tự nhủ với chính mình rằng ngày hôm đó cô đã mua sắm đủ rồi. Nhưng rốt cuộc cô vẫn quyết định mua thêm một chiếc áo sơ mi màu vàng nữa.
Lúc khoe chiếc áo với mẹ, Diana đã không để ý đến việc giấu mác ghi giá R00 đi.
Sau khi liếc nhìn mác giá trên áo, mẹ cô hỏi: “Con yêu, con có đọc tin tức về cuộc bán đấu giá ở Paris trên báo ngày hôm qua không?”
“Không mẹ ạ. Nhưng sao ạ?”
“Một chiếc áo vét của Descartes đã được bán đấu giá R0.000.”
“Thật hả mẹ? Thật may là chúng ta đã không ở đó. Chắc chắn là mẹ sẽ không mua nó và điều đấy sẽ làm con khó chịu cả ngày. Mà mẹ xem này, cái áo của con trông đẹp hơn nhiều áo của Descartes đấy chứ mẹ nhỉ?”
“R$ 250,000 đấy Diana ạ.”
“Rồi, được rồi. Con hiểu mẹ định nói gì rồi. Mẹ đang cố nói với con là R00 trả cho cái áo như thế này cũng chẳng phải nhiều nhặn gì đúng không mẹ yêu quý?”
Diana thừa biết rằng đó chẳng phải là điều mẹ cô đang nghĩ trong đầu. Nhưng cô muốn dùng cái tài lắt léo của mình để xoa dịu mẹ cho êm chuyện, để cô có thể đi và vui vẻ treo chiếc áo mới lên cùng với những chiếc áo khác của mình.
“Được rồi, con đúng ở một điểm con yêu ạ. Đúng là áo của con đẹp hơn chiếc vét của Descartes. Chiếc áo vét của ông ấy không được làm bằng lụa hay chất liệu len cashmere, nó cũng không phải của Donna Karan hay Armani Thực tế nếu ở chợ thì nó sẽ chẳng quá R đâu.”
“Thì cuộc đấu giá kia cũng thế thôi mà. Ý con là chiếc áo đó được Descartes mặc mà.”
“Đúng vậy. Được mặc bởi một người như Descartes đã nâng giá trị của một mảnh vải lên. Nhưng con có thể nghĩ được điều ngược lại không?”
“Ý mẹ là sao?”
“Một mảnh vải làm tăng giá trị của một con người...”
Diana thấy hơi lúng túng một chút rồi mới nhận ra điều mà mẹ cô - theo cách suy nghĩ rất riêng của mình đang muốn nói với cô một lần nữa:
“Thứ duy nhất con cần để cảm thấy đặc biệt chính là bản thân con.”
“Con hiểu ý mẹ, mẹ ạ. Nhưng người ta luôn muốn nhìn thấy con mặc những đồ tốt nhất. Ngay khi thấy con là họ đã soi con từ đầu tới chân và rồi chỉ sau đó họ mới nói “xin chào”. Nếu con vẫn mặc bộ đồ như hai ngày trước thì họ sẽ nhìn con với ánh mắt khinh thường.”
“Mẹ có thấy con thích người khác đánh giá con qua vẻ bề ngoài không? Hay con có thích nhìn thấy vẻ tôn trọng giả tạo trong mắt người khác không? Rồi lại phải nghe những lời thì thào bàn tán về bộ sưu tập hàng hiệu của con, chiếc đồng hồ Cartier, chiếc xe Maserati hay cái này cái nọ... Không, mẹ ạ. Con thực sự không thích điều đó. Nhưng mẹ biết đấy, chỉ là vì việc chúng ta là ai mà thôi và mọi người, dù bất cứ lúc nào cũng muốn nhìn thấy những thứ tốt nhất ở con.”
“Vậy con nghĩ bổn phận của con là phải sống cho xứng với sự mong đợi của họ hay sao, con yêu?”
“Thế con có thể làm gì chứ? Chúng ta đâu có sống trong rừng đâu cơ chứ?”
Cười một cách trêu chọc, cô nói thêm: “Thừa nhận đi mẹ. Diana Oliveira giờ đã trở thành một thương hiệu rồi. Làm sao con có thể làm cho công chúng thất vọng được chứ? Đó là những người hâm mộ con, những người luôn dành cho con những lời tán dương không dứt mà, đúng không mẹ?”
Tuy nhiên năm tháng trước, từ lúc nghe được vài lời của ông bác sĩ, nhiều thứ trong cuộc đời Diana đã thay đổi.
“Chúng ta sắp mất mẹ cháu rồi,” vị bác sĩ nói.