Mathias đã nói với cô rằng: “một người có thể thay đổi chỉ trong vài ngày”. Một ngày nào đó liệu điều ấy có thành hiện thực không? Liệu một người nhạy cảm và đầy quan tâm như thế một ngày nào đó lại có thể thức dậy, bỏ đi mà không cần chào từ biệt không?
Mình e là anh ấy có thể. Diana tự nhủ khi cô không thấy anh suốt sáu tối vừa qua.
Vừa trở về nhà từ buổi đi dạo tối, Diana liền xem khắp các số trong danh bạ điện thoại của mình và băn khoăn sao mình có thể biết nhiều người như thế. Từ đống số điện thoại ấy cô có thể gọi một trong số những cô bạn gái để mời tới dùng một tách càfe, và nếu như trước đây thì cô sẽ đưa chủ đề này ra thảo luận. Rồi cô sẽ được nghe một vài kịch bản mà ở đó bạn cô đã gạch chân những lý do hợp lý cho việc tại sao chàng họa sỹ lại ra đi như thế. Và rồi cô sẽ nhanh chóng bị thuyết phục rằng lý do không phải vì cô đã không có sức hấp dẫn với anh và hình ảnh của cô sẽ không hề bị phai nhạt trong anh.
Mình không nghĩ Maria sẽ hành động theo cách này, Diana nghĩ thầm.
Cô ném cuốn danh bạ điện thoại lên bàn. Không phải vì cô đang ganh đua với Maria mà chỉ là cô không còn cảm thấy thích gọi cho ai nữa. Nhưng rồi cô lại quay một số điện thoại - số của văn phòng du lịch ở khách sạn.
“Xin chào. Tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”
“Chào Caroline. Diana đây. Tôi muốn cô làm giúp tôi một việc. Nếu tôi không nhầm thì lâu đài Topkapi là ở Istanbul phải không? Sau khi kiểm tra lại thì cô có thể đặt cho tôi một chuyến bay vào thứ Sáu được không? Cô cứ để vé khứ hồi tự do thời gian đi.”
“Tôi có nghe đúng không cô Oliveira, cô nói vào thứ Sáu đúng không?”
“Đúng thế. Tôi vừa nói thế.”
“Nhưng còn lễ tốt nghiệp của cô vào Chủ Nhật mà cô Oliveira? Nó bị hoãn rồi sao?”
“Không. Nhưng tôi phải đi ngay.”
“Mọi thứ vẫn ổn cả chứ ạ?”
“Đừng lo Caroline. Mọi thứ vẫn bình thường.”