Đã quá nửa đêm lúc Diana từ phòng vẽ của cô đi xuống dưới nhà. Cô nằm vật xuống giường mà chẳng nghĩ gì tới những vệt sơn vẫn còn bám đầy trên áo. Rồi đúng như cô đã dự đoán, bộ chăn ga bị bôi đầy những vệt sơn xanh. Đó là cái giá hợp lý để trả cho việc vẽ biển, cô thầm nghĩ.
Thực ra thì thứ đáng để đổ lỗi không hẳn là đề tài của bức tranh, mà là cách vẽ mà cô mới thử nghiệm. Cô đã bắt đầu vẽ bằng cách mặc kệ tất cả những quy tắc vẽ tranh thông thường cô đã được học trong những giờ nghệ thuật. Cô đã bóp cả cái tuýp sơn màu xanh lên lòng bàn tay, rồi theo những giai điệu huyền bí của Loreena McKennitt, cô đã dùng cả hai bàn tay để tạo lên những vòng tròn ngẫu hứng trên mặt vải.
Theo một cách nào đó, Diana có cảm giác mình mắc nợ Mathias vì anh đã giúp cô tìm về với việc vẽ tranh sau một thời gian dài.
Quan trọng hơn nữa là câu chuyện mà anh kể đã khiến cô cảm thấy tốt hơn đôi chút. Cô không muốn mất đi cảm giác này, thậm chí còn muốn cảm giác ấy tăng lên bằng cách làm việc gì đó để mẹ cô có thể hài lòng.
Cô với tay lấy chiếc phong bì màu xanh lá ở mé đèn. Cô đọc lá thư thứ hai của Maria một lần nữa.
Lá thư số: 2
“Lối đi trong khu vườn”
Ngày 22 tháng Hai
Mẹ thương yêu của con,
Trong những năm con còn thơ ấu, mặc dù người ta nói về mẹ theo một cách khác nhưng con vẫn luôn đau đáu trong lòng giấc mơ đi tìm mẹ. Nhưng rồi thời gian qua đi, con có thể thấy sức mạnh ấy trong con giảm dần khi luôn phải đối mặt với những nỗ lực không ngừng của người ta, nhằm biến cách nghĩ của con thành giống như cách nghĩ của họ.
Rồi một đêm, con đã mơ. Con thấy mình ở trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ, đang theo dòng nước trôi ra đại dương. Lúc đó con mặc một chiếc váy ngủ màu trắng và đội mũ màu vàng cam. Trời lúc đó sáng rõ lắm, nhưng con thuyền lại chẳng có buồm hay người chèo thuyền nào cả. Vậy mà không hiểu sao nó có thể đưa con ra tận đó được. Lúc con đang chờ đợi trong mỏi mòn thì con nghe thấy tiếng mẹ từ trên cao, phía sau những đám mây xám.
“Maria, quay về với mẹ đi.”
“Mẹ ở đâu, mẹ?”
“Con chưa mất mẹ; Mẹ luôn bên cạnh con.”
“Vậy sao con không thể trông thấy mẹ?”
“Bởi vì con không ở cùng mẹ.”
“Làm thế nào mà con ở cùng mẹ được chứ?”
“Hãy nhìn vào chính mình để thấy mẹ.”
“Con không thể làm thế được.”
“Vậy thì hãy cố thấy mẹ trong những món quà của mẹ.”
Rồi đột nhiên có một tiếng sét chói tai và bầu trời như mở ra trước mắt. Một bàn tay ánh sáng thò xuống, nhấc chiếc mũ ra khỏi đầu con và thay vào đó bằng một chiếc mũ miện được kết bằng hoa hồng trắng. Bàn tay đó là tay mẹ, mẹ ạ. Và chiếc mũ miện ấy là chiếc mũ đẹp nhất con từng được nhận.
Ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của chiếc mũ trong nước, con đã không khỏi thấy thán phục món quà của mẹ. Rồi một cơn giông tố lớn nổi lên. Con thuyền chòng chành hết sang bên này lại nghiêng sang bên kia giữa những con sóng cao ngút đầu. Con nằm ép mình dưới lòng thuyền và bắt đầu nức nở. “Cứu con với, mẹ ơi!”
Một lát sau gió tạnh, mưa bắt đầu rơi và biển trở nên hiền hòa hơn.
Lúc con nhìn lại bóng mình trong nước lần nữa, con thấy chiếc mũ miện đã không còn trên đầu mình nữa. Lúc đó con cảm thấy như mọi thứ mình có đều đã mất hết. Con thấy mình như một dòng sông khô cạn, một con chim bị gẫy cánh, một bông hồng không có hương thơm... Nhưng dù vậy con vẫn là sông, là chim, là hoa hồng. Con phải đi tìm chiếc mũ miện của con ngay lập tức.
Con đã tìm khắp thuyền. Con tìm nó trên biển, trên trời... Nhưng con vẫn không thấy.
Con lại gọi mẹ:
“Mẹ ơi, mũ miện của con đâu?”
“Hãy cúi đầu xuống, Maria.”
Ngay khi vừa cúi đầu xuống, con liền thấy bóng mình trong nước và con thấy chiếc mũ miện của con chỉ bị trượt ra phía sau đầu mà thôi. Rồi mẹ lại nói với con lần nữa. Nhưng lần này giọng của mẹ không đến từ trên trời nữa mà từ những bông hồng trên chiếc mũ miện của con.
“Maria, con của mẹ. Để không bao giờ nghĩ mình đã mất nó thì con đừng tìm kiếm vì con đã có nó rồi mà.”
Rồi ngay khi đó một lâu đài bỗng hiện ra ở giữa biển. Gần lâu đài có một khu vườn; hoa hồng mọc um tùm, leo đầy trên những bức tường bao. Phía sau những bức tường tiếng chim sơn ca đang vang lên thánh thót.
Mẹ lại nói với con lần nữa:
“Nếu con muốn nghe giọng của mẹ, hãy bước vào lối đi trong khu vườn. Hãy nắm tay người chủ vườn và lắng nghe những bông hồng.”
“Nhưng mẹ ơi. Nó ở xa quá. Giữa con và khu vườn là biển cả, mà con lại không biết bơi.”
“Đừng sợ. Con chỉ cần bước đi mà thôi. Nếu con để lại hành lý của mình thì nước sẽ mang con đi.”
“Nhưng con không có hành lý gì mà.”
“Nước sẽ không đưa con đi nếu hành lý của con nặng quá đâu. Vậy nên con hãy để nó xuống và cứ bước đi thôi.”
“Nhưng mẹ ơi. Lối đi đó sẽ dẫn con đến đâu?”
“Đến với mẹ.”
“Vậy thực sự là con có thể về lại với mẹ trong thế giới này hả mẹ?”
“Đúng thế. Trong thế giới này.”
Con đã không thể quên được giấc mơ đó của mình và con đã sống với hy vọng một ngày nào đó giấc mơ ấy sẽ thành hiện thực. Ba năm sau, khi con đi du lịch cùng bạn và gia đình cô ấy, con thấy một vườn hồng phía sau nhà khách - nơi chúng con ở. Hơn nữa, con còn thấy cả lâu đài Topkapi - nó rất giống lâu đài con đã thấy trong giấc mơ. Ngay khi thấy khu vườn và lâu đài đó, con đã cảm thấy đó chính là nơi mẹ muốn con tới. Con không thể nhầm được.
Chủ nhà khách - bà Zeynep Hanim, là một người rất khác thường; Bà là một người “không giống mọi người”. Bà ấy là Người nào đó biết mà con đã mong chờ rất lâu, là người có thể giúp con nghe thấy giọng của mẹ. Bà ấy đã cho con những cuộc đi dạo thần kỳ trong vườn hồng, rồi còn dạy con cần phải làm gì để có thể nghe thấy những bông hồng nữa. Sau đó nhiều năm, những hạt giống bà gieo trong trái tim con đã giúp con có thể nghe thấy tiếng một bồng hồng nói với mình ở chính ngôi nhà của con.
Hy vọng trong lá thư tiếp theo con sẽ kể được cho mẹ nghe về chặng thứ ba trong hành trình về với mẹ của con.
Con yêu mẹ....
Maria
Đây không phải lần đầu tiên Diana đọc lá thư này. Nhưng lần này cô có cảm giác hơi khác trước một chút. Cô nghĩ tới việc người em song sinh của mình đã dùng cả cuộc đời để kiếm tìm mẹ như thế nào, những cảm xúc mãnh liệt con bé đã có với mẹ và sự kiên trì, bền bỉ không hề giảm theo thời gian trong việc tìm mẹ của con bé...
Nhưng cũng có thể Maria đã tưởng tượng lên quá nhiều. Có lẽ trong thư nó chỉ đang nói về những điều mà nó muốn chứ không phải thực tế cuộc sống của nó. Có thể nó bị điên, hoặc cũng có thể nó là một người yêu tưởng tượng. Nhưng có một điều chắc chắn đó là Maria rất yêu mẹ... Quan trọng hơn là Maria đã cố để giữ mẹ trong trái tim mình trong suốt bao nhiêu năm. Đó là điều mà Diana thấy khó có thể làm được.
Còn giờ đây, tại thời điểm Maria nghĩ mình sắp được gặp mẹ, nó lại mất mẹ mãi mãi. Có lẽ thậm chí Maria còn chưa biết điều này. Hoặc cũng có thể nó đã biết rằng mẹ sắp mất nên đã quyết định đi tìm cuộc sống riêng của mình, để nó có thể ở bên mẹ nhanh đến hết mức có thể.
Trong giấc mơ của Maria, mẹ đã bảo Maria rằng nó sẽ gặp mẹ trong thế giới này. Nhưng thế giới tưởng tượng mà Maria dựng lên cho mình đã sụp đổ vì lời hứa đó đã biến thành một lời nói dối. Maria sẽ không bao giờ có thể gặp mẹ trong thế giới này nữa.
“Cũng giống như mình,” Diana thì thầm.