Lúc Diana đã khuất tầm mắt, lão hành khất liền vẫy anh chàng họa sỹ tới. Hôm trước anh này đã tới để hỏi lão về cô gái xinh đẹp mà ông ta đã xem số mệnh.
Người hành khất lúc đó đã nhe răng cười rồi bảo:
“Bình tĩnh nào con trai. Chuyện xảy ra giữa ta và các khách hàng của ta không còn ở đây nữa đâu. Nó bay xa rồi. Cậu nên hỏi quý cô đó điều cậu muốn biết. Cô ấy quay lại đây sớm thôi. Ngày mai cô gái sẽ đến... Nhưng hãy nhìn cậu mà xem. Ai lại đi hỏi một gã vừa đần vừa già như tôi chứ. Cậu vừa trẻ, vừa là dân nghệ sỹ, lại bảnh bao giống như tôi vậy. Vậy thì cậu còn cần tôi quyến rũ quý cô đó làm gì chứ?”
Anh chàng nghệ sỹ hơi thẹn, cố gắng bào chữa cho mình.
“Tôi thấy cả hai người cùng nhìn mình nên tự nhiên thấy băn khoăn thế thôi mà.”
“Đừng có chọc cười ta con trai. Cái đôi mắt to thô lố dõi theo cô nàng tới tận cuối đường, rồi cứ dán mắt vào nhìn cô ấy là mắt tôi hay mắt cậu nào? Chẳng cần phải xem số mệnh gì thì cũng biết ngay là cậu đã mong được gặp lại cô nàng thế nào rồi. Tôi có nói sai không nào? Nếu tôi mà có nói sai thì cứ để cái con mòng của cậu phẹt lên cái đầu lão già này!”
Không biết phải nói gì, anh chàng họa sỹ liền chào cáo từ. Anh nhận ra thật khó mà moi được chút thông tin nào từ lão ăn xin này.
Tuy thế thì mới chỉ cách đây vài phút, khi thấy lão hành khất vẫy mình với một nụ cười chào đón, có một ý nghĩ vụt qua đầu anh rằng có lẽ lão ấy đã quyết định nói cho anh biết điều gì đó về Diana. Anh chàng họa sỹ định thử vận may của mình lần nữa bằng việc ghé qua chỗ lão hành khất vào tối nay.