Khi cô Alves đã khuất tầm mắt, Diana liền ngồi xuống bên mộ mẹ. Cô đặt tay trên ngực, cầu nguyện trong thinh lặng. Ngay cả khi cô không tin là mẹ có thể nghe thấy tiếng mình thì cô vẫn nói chuyện với bà.
“Mẹ à. Mẹ có nghe thấy cô Alves nói gì không? Cô ấy nói con giống mẹ hơn bất cứ cô con gái nào. Cô ấy thật là một người dễ chịu. Nhưng con nghĩ chắc vẫn có một số điều mà cô ấy không biết...”
“Con muốn kể cho mẹ nghe chuyện tối qua con đã đọc thư của Maria mẹ ạ. Nhưng rồi con lại cất chúng đi. Dù bây giờ có thể đã quá muộn nhưng con vẫn đang suy nghĩ về việc con đã hứa với mẹ. Nhưng con không thể mẹ ạ. Đừng hỏi con tại sao. Con chỉ không thể mẹ ơi.”
“Con băn khoăn một chuyện. Con băn khoăn không biết mẹ đã nghĩ gì khi mẹ đọc những lá thư của Maria. Cả mẹ và con đều nghĩ giống nhau, đúng không mẹ? Đó là tâm lý của Maria không được ổn lắm phải không? Con biết là mẹ đã bảo con rằng con bé rất khác thường, nhưng mẹ nói thế là để con sẽ tìm kiếm con bé đúng không ạ?”
“Con muốn biết thực sự thì mẹ có ý gì khi dùng từ ‘khác thường’. Nếu như con hiểu thì nó có nghĩa là ‘một và chỉ một’. Nó có nghĩa là chẳng có ai giống nó trên đời này. Nhưng mẹ không dùng từ đó với ý nghĩa như vậy, phải không mẹ? Mẹ không nghĩ rằng Maria xứng đáng là con gái mẹ hơn là con, đúng không mẹ?”
“Điều đó không thể là thật được. Maria bị loạn trí rồi. Mẹ đã đọc lá thư thứ ba của nó chưa? Trong đó nó đã kể về việc nó đã nghe hoa hồng thở thế nào, tiếng gió thoảng qua căn phòng nó thế nào và cả ánh đèn tỏa sáng khắp mọi nơi nữa... Rồi còn về cuộc trò chuyện giữa nó và bông hồng nữa chứ?! Nếu đó không phải là triệu chứng của bệnh tâm thần thì là gì hả mẹ? Những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ đơn thuần là những ảo giác mà thôi. Mẹ hãy tin con. Con đã nghiên cứu tâm lý học, đủ để biết điều đó mẹ à.”
“Dù thế nào thì với những điều nó đã nói trong thư, những điều nó nói nó nhận ra từ khi còn là một đứa trẻ, thì bản thân những điều đó đã đủ cho chúng ta thấy nó không hề bình thường chút nào. Liệu một đứa trẻ tầm tuổi đó có thể nhận thức về cuộc sống như thế không ạ?”
“Rồi còn giấc mơ mà nó đã kể trong lá thư thứ hai nữa chứ. Thử nghĩ mà xem, trong giấc mơ của nó mẹ đã bảo nó tới một khu vườn nào đó, gặp gỡ người nào đó rồi nói chuyện với hoa hồng? Rồi sau nhiều năm, nó bắt đầu đi và làm những điều mà mẹ đã nói với nó. Nó đi tìm người mà mẹ đã nói đến, rồi còn học cách nói chuyện với những bông hồng từ bà ấy nữa chứ! Liệu tất cả những thứ ấy có thể là thực không mẹ?”
“Dù sao thì mẹ cũng đừng lo lắng về Maria nữa mẹ à. Có lẽ cuộc sống sẽ đơn giản hơn nếu mẹ không suy nghĩ quá nhiều. Mẹ cũng đừng lo cho con mẹ nhé. Có thể con đang đau khổ vì con vẫn còn đang tỉnh táo. Có lẽ do con không thể bị thuyết phục rằng con vẫn chưa mất mẹ. Cũng có thể do con không thể không nghĩ rằng mẹ đã không còn tồn tại nữa... Nhưng nếu không có những điều này thì con sẽ phát điên lên mẹ ạ. Con sẽ không cố gắng trốn tránh hiện thực và sẽ không cố tự tạo một thế giới tưởng tượng cho mình. Vì con là cô gái đã trưởng thành và con sẽ luôn luôn như vậy!”
Diana đứng dậy. “Một ngày nào đó con sẽ vượt qua được nỗi đau này và con sẽ thành công trong việc trở thành con gái thực sự của mẹ.”