Bóng Hình

Chương 9

Lễ đính hôn của Victoria Elizabeth Henderson và Charles Westerbrook Dawson được thông báo trên New York Times thứ Tư ngay sau lễ Tạ ơn. Đám cưới sẽ diễn ra vào tháng 6, thông báo nói rõ vậy, nhưng chưa định ngày chính xác. Edward Hendersongập tờ báo lại và xếp cẩn thận trên bàn làm việc, rất hài lòng.

Đó là điều tốt đẹp nên làm! – ông nghĩ.

Liên tiếp những cú điện thoại không tránh khỏi và những lá thư chúc mừng dồn dập. Trên thành phố, lời đồn đại đã bớt gay gắt hơn. Người ta có nói về chuyện tình trăng gió giữa cô gái với Tobias Whitticomb. Theo 1 số ý kiến thì vài người trông thấy họ cùng nhau ở chốn ít nghiêm chỉnh. Nhưng tất cả những lời khẳng định ấy đều thiếu chứng cứ thuyết phục. Về phần Toby, đương nhiên cuối cùng hắn cũng hiểu ra tốt hôn là nên câm miệng. Victoria kể như được cứu thoát. Đối với cha cô, cô chỉ tìm được chốn dung thân khi trở thành bà Dawson.

Victoria đọc thông báo lúc nó vừa được xuất bản với cảm giác đầy bất công. Sao cô lại đến nông nỗi này? Tại sao những người khác lại quyết định thay vị trí của cô? Vì tội cô đã yêu say đắm Toby và đã tin tưởng anh ta, mà ba cô trừng phạt cô. Đám cưới cô không hề mong muốn này, hệt như 1 cực hình. Cô sắp phải chấp nhận dành cho chồng cô điều cô đã dành cho người tình, và cái viễn cảnh ấy giờ đây, chỉ đem lại sự ghê tởm. Ôi, cô không thể … Charles đã nói họ sẽ là những người bạn tốt. Anh không chờ đợi rằng cô sẽ yêu anh. Anh muốn 1 người bạn tâm giai và 1 người mẹ cho Geoffrey. Ngay điều đó thôi cũng khiến Victoria phẫn nộ. Cô không muốn chút nào làm mẹ 1 đứa trẻ xa lạ. Đứa con của cô, cô đã mất nó, cái kinh nghiệm khủng khiếp đã in sâu vào máu thịt cô. Cô không muốn có 1 đứa con nào khác nữa. Sau khi kết hôn với Charles, cô đã chủ định sẽ dùng những biện pháp phòng tránh cần thiết để không phải có con nữa. Cô không biết chính xác sẽ như thế nào nhưng cô sẽ tìm hiểu. Tận đáy lòng, cô hy vọng rằng cô không phải chịu nghĩa vụ quan hệ vợ chồng. Rằng Charles sẽ hài lòng, như anh đã nói, làm “1 người bạn”. Có nghĩa là anh sẽ không đòi hỏi cô. Đúng thế, cô hy vọng mãnh liệt. Chỉ nghĩ đến việc Charles sẽ chạm cô như cách của Toby, cô đã thấy toàn thân ớn lạnh.

- Sao em u ám quá thế? – Olivia hỏi.

Cô vừa chạy qua phòng, trong tay trĩu nặng 1 ôm khăn bông đã được giặt là. Nhìn thấy em gái cúi xuống tờ báo, Olivia mỉm cười trìu mến.

- Em sẽ hạnh phúc với anh ấy, Victoria. Đó là người đàn ông tốt … và em sẽ tự do hơn khi ở New York.

Điều đó đã từng có 1 giá trị nhất định. Nhưng Victoria lắc đầu ngước lên với đôi mắt buồn thảm. Nỗi tuyệt vọng của riêng mình đã nhấn chìm cô đến mức cô không nhận ra vẻ ưu sầu của Olivia.

Giờ đã thành thói quen, cô luôn đi dạo thật lâu vào mỗi buổi chiều. Olivia không nói gì khi em gái cô biến mất hút. Victoria đến Croton, đến Dobbs Ferry hay Ossining, tất cả noi những người phong trào vì nữ quyền tập họp. Mỗi lần từ đó về, cô lại càng cứng rắn hơn. Mối tức giận đàn ông sâu sắc đang sống trong cô, đã dần chuyển thành nỗi căm thù. Cô đã biết cách kiểm soát cách cư xử của mình, nhưng mỗi khi có dịp, cô lại không ngần ngại khẳng định chính kiến – mà cô cho rằng thuộc về chính trị, nhưng chẳng thể đánh lừa được Olivia. Cô hiểu Victoria đang nuôi dưỡng tình cảm gì để chống lại mọi đàn ông trên trái đất. Victoria coi phụ nữ như nạn nhân của sự điều khiển và thống trị của nam giới. những ý tưởng đó bắt nguồn từ Tobias Whitticomb và thậm chí cả từ Charles Dawson. Với Charles. Cô thấy anh như kẻ cướp đã liên minh với cha cô để trừng phạt cô vì tội đã yêu Toby.

Buổi tiếp tân Olivia rất vinh dự được tổ chức lại bị Victoria quá ghẻ lạnh. Chẳng khác gì khổ hình khi phải ngồi nghe chị đọc danh sách khách mời. Victoria không quan tâm đến việc ai đến ai không, cô bảo vậy. Việc những người nhà Rockefeller và người nhà Clark đã chấp nhận lời mời cũng không khiến cô vui vẻ. Trong mắt cô không có gì đáng để làm nổi đình nổi đám. Sau tất cả mọi chuyện, đám cưới này chỉ là 1 thương vụ.

- Đừng nói thế, - Olivia buồn rầu. Đó là trước hôm cha con Dawson đến Croton mừng lễ noel. – Charles thực sự có ý tốt. Em và Charles, mỗi người đều có thể dành tặng cho nhau 1 cái gì đó rất quan trọng. Anh ấy cứu thanh danh của em. Và em, hãy nghĩ đến bé Geoffrey, tới niềm vui của nó khi có có 1 người mẹ.

- Em không muốn làm mẹ nó! – Victoria hung hăng – Em không biết chăm sóc nó như thế nào hết. Hơn nữa, nó không yêu em.

Từ lễ Tạ ơn, cô suốt ngày chỉ nhai đi nhai lại nỗi oán hận ấy.

- Tất nhiên nó yêu em chứ. Đừng ngốc nghếch thế.

- Chính chị mới là người nó yêu quý, - Victoria trả lời đầy chắc chắn. – và nó có lý, nó biết được chúng ta rất khác nhau và nó cảm thấy em không yêu trẻ con.

Cô nói đúng điểm này, mặc dù Olivia không muốn thừa nhận. Geoffrey dễ dàng phân biệt các cô với 1 sự tinh nhạy đáng ngạc nhiên, thậm chí không cần đến vết chàm Olivia đã chỉ cho nó.

- Nó rất thích cả 2 chị em mình. Chị chắc chắn chỉ trong 1 thời gian ngắn em sẽ yêu nó.

Victoria biết rằng không, người ta không thể bắt buộc cô thích bất cứ ai. Cô ghét mọi sự bắt buộc. Cô chỉ đơn giản muốn 1 dàn xếp ổn thỏa với Charles, giữa những người có học; muốn vẫn còn có thể kết bạn ở New York và được tham dự những cuộc hội họp. Cô mơ ước 1 ngày nào đó sẽ làm chính trị. Cô xem mình như 1 Jeane D’Arc, 1 tâm hồn thuần khiết sẽ hi sinh cuộc đời cho những lý tưởng.

Cảm thấy em mình đang muốn thử vận may với những thí nghiệm mạo hiểm, Olivia lo lắng.

- Tốt hơn hãy nghĩ đến những điều thực tiễn, Victoria à. Hãy nghĩ đến người chồng sắp cưới của em chẳng hạn, hay tới tổ ấm tương lai của em, tới đám cưới của em.

Với cô vẫn quá lạ lùng khi gọi Charles là “chồng sắp cưới của Victoria”. Giống như 1 cú sốc, 1 lưỡi dao bén ngọt thọc sâu vào tim. Nỗi hổ thẹn làm má cô ửng hồng. Thật tồi tệ khi thèm muốn chồng của em gái mình, chỉ vì anh ta tốt bụng và có thích trò chuyện cùng anh ta. Cô không được quyền nghĩ về anh theo cách này nữa. Cô chưa bao giờ có anh, thực tế là vậy, nhưng ở New York cô có thể tự do mơ mộng miên man. Bây giờ thời kỳ ấy qua rồi. Cô và Victoria đã không còn là những cô thiếu nữ non tơ nữa. Họ sắp sửa kỷ niệm sinh nhật thứ 21. Và vì những lý do khác nhau, họ đã trở thành 2 người đàn bà. Victoria đã nếm mùi tình yêu xác thịt và chuẩn bị kết hôn. Còn Olivia giờ đây đã hoàn toàn thuộc quyền định đoạt của cha. Cô sẽ trải qua 10, 20, 30 năm có thể để phục vụ ông, nếu Chúa vẫn ban cho ông cuộc sống. Victoria sẽ duy trì 1 sự tồn tại được gây dựng trên cơ sở những thỏa thuận. Cuộc đời Olivia sẽ mãi mãi dành cho sự hi sinh, cho sự quên mình.

Cô lại quay về chuyện chiêu đãi và lần này Victoria đã miễn cưỡng lắng nghe. Olivia đặt 2 bộ váy mới bằng nhung đen, được trang trí thêm 1 đuôi váy ngắn. 2 kiểu đang rất thời trang mà cô học theo mẫu của chị em nhà Callot ở Paris.

Victoria nhìn chị âu yếm. Cô khâm phục nghị lực của chị, cho dù cô không luôn luôn biểu hiện lòng biết ơn ấy.

- Khi em đến Paris, em sẽ mua 1 mẫu “thật” may bởi chính những nhà mốt chị ngưỡng mộ như Berr … Worth … Poiret … chị lên danh sách đi, em sẽ mua cho chị.

Sự xa cách sắp tới đặt 2 người trong khổ ải. Olivia không muốn đối diện sự thật rằng, không lâu nữa, cô sẽ không còn được trông thấy em gái. Tưởng tượng cảnh Victoria kết hôn là 1 chuyện, phải sống với điều đó lại là chuyện khác. Phải cảm nhận nỗi đau tàn nhẫn giày vò khi em cô ra đi. Bao lâu nay, họ vẫn luôn sống bên nhau, đêm cũng như ngày. Họ chưa bao giờ rời xa nhau quá vài giờ. Mất đi Victoria, cô giống như mất đi 1 phần trong tâm hồn. Chỉ nghĩ đến điều đó, cô đã thấy như không còn không khí để thở, cô kinh hãi, 1 cơn đau âm ỉ cào cấu lòng cô.

Cô đứng lên, ôm Victoria vào vòng tay mình, nói với Victoria rằng cô sẽ thiếu em biết bao … Hơn sức cô có thể chịu đựng.

- Đến sống với bọn em đi, - Victoria năn nỉ. Cô đã suy nghĩ kỹ, cô muốn có chị gái ở bên mình.

- Ô, tất nhiên rồi! Thế thì Charles sung sướng lắm! - Olivia vờ cảm thán với tiếng cưới không niềm vui. Cô sẽ luôn chịu giằng vặt nếu phải sống chung dưới 1 mài nhà với Charles …

- Anh ta sẽ mua 1 mà được 2. – Victoria nói nhẹ hẫng. – Chị sẽ chăm sóc Geoffrey. 1 giải pháp quá hoàn hảo.

Cô châm 1 điếu thuốc, và Olivia chạy vội ra mở cửa sổ.

- Bertie sẽ giết em nếu bà ấy nghi ngờ em đang hút thuốc, - cô cảnh cáo, rồi khóa trái cửa buồng lại. – Nhưng … Victoria này … nếu chị đến, ba cũng sẽ tới, đúng không nào?

Các cô hãy cứ bông đùa đi, sẽ đến ngày các cô sẽ phải đối diện với sự thật. Sau lễ thành hôn, con đường của họ sẽ mãi mãi chia về 2 ngả.

- Ba đã hứa với chị rằng chị rằng chị có thể đến thăm em mỗi khi chị muốn.

- 2 chuyện ấy không giống nhau, Ollie, chị biết mà.

- Em nói đúng, không giống nhau. – Olivia thở dài.

Sau 1 hồi lâu im lặng, 1 ý tưởng chợt vút qua tâm trí cô, giống như 1 nguồn an ủi.

- Thế Geoffrey? 2 người có đưa nó đi trong kỳ trăng mật không?

- Chúa ơi, em hy vọng là không!

Victoria nhăn nhó thốt lên. Olivia xua xua tay tránh làm khói thuốc đậm đặc.

- Kinh quá! Chị hối hận đã để em nhiễm cái thói xấu này.

- Tất cả phụ nữ Châu u đều hút thuốc. Là mốt đấy. – Victoria bật cười.

- Họ còn tự vắt sữa bò nữa. Có đổi cả vàng trên trái đất chị cũng không làm điều đó, cho dù nó không tệ như hút thuốc … Nhưng quay lại chuyện Geoffrey nhé, 2 người không mang nó theo ư?

- Bọn em chưa nói về chuyện đó, nhưng em không nghĩ anh ấy muốn. Em đã bảo anh ấy là em thích đi Châu u.

Tim Olivia thắt lại. Lại 1 dấu hiệu chứng tỏ cô sắp không còn là 1 phần cuộc sống của Victoria nữa.

- Nếu vậy, Geoffrey có thể ở lại với chị, chị sẽ rất vui được đón nó,

- Dự định tuyệt vời!

1 nụ cười rạng ngời trên môi Victoria. Ý nghĩ để thằng bé lại Croton khiến cô sung sướng. Không gì làm cô khó chịu hơn cái viễn cảnh phải chăm lo cho 1 thằng nhóc trên tàu và sẽ còn tệ hơn khi ở châu Âu … nếu đột nhiên Charles chấp thuận sẽ nghỉ tuần trăng mật bên đó. Anh vẫn tiếp tục đề nghị tới California, nhưng Victoria khăng khăng giữ nguyên ý kiến cũ. Theo lời mọi người kể, California là 1 vùng kinh khủng, chẳng có tiện nghi gì.

- Chị sẽ thử để nghị với h, ít nhất là nếu em thích chị đảm nhận việc đó – Olivia nói

Cô ra khép cửa sổ lại. Đang đợt tuyết rơi thứ 2 từ sau lễ Tạ ơn, thời tiết giá lạnh.

- Chị hãy đề nghị anh ấy đi. Phần em, em sẽ thuyết phục anh ấy cùng em sang châu Âu.

Khi cùng khoác tay nhau đi xuống tầng, tinh thần 2 chị em đã tốt hơn nhiều. Victoria nghĩ đến chuyến du lịch của cô, đến những người phụ nữ cô sẽ gặp ở London. Cô đã viết thư cho họ. không hề nói với Olivia, cô gửi 1 bức thư cho Emmeline Pankhurst đang ở trong tù. Còn Olivia, cô xúc động nghĩ về Geoffrey … trải qua 1 mùa hè cùng cậu bé sẽ bù đắp phần nào sự thiếu vắng Victoria.

Ngày hôm sau, cha con nhà Dawson đến trên chếc Packard mới. Chiếc xe vừa dừng lại, Geoffrey lao ngay vào điền trang. Cậu chỉ hơi do dự khi đụng phải Victoria đang đợi họ ngoài thềm.

- Cô Ollie đâu ạ?

- Trong bếp.

Geoffrey lại vụt đi như tia chớp, chạy vòng qua nhà và hướng thẳng về khu phục vụ dưới ánh mắt của cha nó. Anh nhìn cô gái, mỉm cười bối rối: anh chỉ muốn có sự tinh tường của con trai anh.

- Thằng bé nói đúng chứ? Cô là Victoria?

Anh thậm chí không thể xác định được vị hôn thê của mình! Những ngày nghỉ vừa rồi ở trang trại chỉ làm trầm trông thêm sự lẫn lộn. Nhiều khi Victoria tỏ ra ý tứ, giữ kẽ, giống như chị gái cô; còn Olivia đôi lúc lại thật tự nhiên thoải mái. Táo tợn hơn, thậm chí là vậy, từ khi Olivia coi Charles là người của gia đình. Trong tâm trí anh những điểm khác biệt giữa 2 chị em nhà Henderson đã dần bị lu mờ. Anh phát hiện ra họ cùng có một tính hài hước như nhau. Tất thảy ở họ đều giống nhau, nụ cười, tiếng cười, dáng điệu, cử chỉ và cho cả đến cách họ hắt hơi. Tóm lại, anh thấy họ giống nhau hơn bao giờ hết.

Victoria gật đầu, khẳng định với anh cô chính là người vợ tương lai của anh, Charles hôn phớt lên má cô và nói anh vui mừng gặp lại.

- Tôi sẽ tặng mỗi chị em em 1 chiếc ghim cài áo có khắc chữ cái đầu tiên, - điều đó giúp tôi tránh khỏi trở thành ngờ nghệch.

Họ phá lên cười. Charles để cô vịn lên cánh tay mình, rồi 2 người cùng bước vào tiền sảnh rộng lớn của dinh thự Henderson.

- Ý kiến rất hay đấy, - cô tán thưởng.

Rồi cô ngước nhìn anh bằng ánh mắt láu lỉnh, với 1 ham thích không cưỡng nổi, muốn trêu chọc và quan sát phản ứng của anh.

- Làm sao anh biết tôi không phải là Ollie? – cô hỏi vẻ ngây thơ, khoái chí khi thấy rõ sự hoang mang.

- Cô là Olivia?

Anh vội lùi lại, xấu hổ vì đã tỏ ra gần gũi với cô đến vậy. Đúng vào lúc Victoria cúi đầu, sẵn sàng giả bộ tính cách chị gái, Geoffrey cắt ngang, nó chạy ùa vào, má đỏ hồng, tóc bù xù, tay kéo theo Olivia:

- Chào cô Victoria!

Bực bội thấy mình không có khả năng nhận biết được 2 chị em cô gái sinh đôi, Charles nhìn hết người này đến người kia. Nếu con trai anh nhầm … Nhưng không! Geoffrey rất chính xác: Olivia đang giơ ngón tay lên dọa Victoria:

- Em, em lại đang xoay Charles tội nghiệp đấy! – cô mắng

Ý tưởng đổi vai cho nhau luôn đến với Victoria.

- Quả có vậy! – anh nói, mặt đỏ ửng với cái nhìn đầy biết ơn người chị vợ tương lai, cô đã chấm dứt trò đùa tếu này. Cô ấy đang nhận mình là cô. Và thú thật, trong thoáng chốc, cô ấy đã lừa được tôi.

Geoffrey bật cười thích thú. Ba cậu thật sự không thấy được vẻ khác nhau giữa 2 người phụ nữ này, dù nó rất hiển nhiên.

- Thế con, làm sao con nhận ra được 2 cô quá chắc chắn thế nhỉ? – Charles hỏi, gần như muốn cáu.

Anh ngạc nhiên khi 1 thằng bé nhỏ tuổi như nó lại có thể chỉ đích danh từng người trong chị em họ, không hề nhầm lẫn, trong khi anh lẫn lộn suốt. Có lẽ anh đã để mình bị chìm trong những cảm xúc riêng tư.

Geoffrey nhún vai.

- Con không biết, 2 cô ấy đâu có giống nhau đến vậy.

- Ngoài bà Bertie, cậu bé là người duy nhất nhận biết được chị em tôi, - Olivia vui vẻ thừa nhận.

Charles bắt tay cô trước khi quay sang vị hôn thê của mình. Victoria có nín cười, thích thú vì đánh lừa được anh. Anh cảm nhận được rằng cô có chủ ý muốn làm anh bối rối.

- Tôi sẽ không bao giờ tin em nữa đâu Victoria Henderson, - anh tuyên bố 1 cách trịnh trọng. Đó là 1 quyết định khôn ngoan đấy anh Charles, - Olivia cười tán đồng. – Anh hãy nhớ đấy nhé.

- Chuyện gì đây?

Edward Henderson vừa bước vào sảnh, ông đưa mắt nhìn quanh tất cả mấy người đang tụ họp. Ông tỏ vẻ hài lòng khi chứng khiến cảnh ấy. Xưởng thép đã bán xong và ngay trong thời gian điều đình, Edward đã rất ngưỡng mộ sự khéo léo của Charles. Dáng vẻ điềm tĩnh và vững vàng, người con rể tương lai của ông ẩn chứa 1 nhà đàm phán đáng gờm.

Bữa tối hôm đó diễn ra sôi nổi. 2 người đàn ông nói chuyện về công việc làm ăn. Sauk hi uống rượu, ăn bánh tráng miệng, Olivia và Edward để đôi vợ chồng sắp cưới ở lại 1 mình với nhau. Cô gái muốn kiểm tra xem Geoffrey đã ngủ yên chưa. Còn Edward, ông viện cớ mệt phải đi nghỉ. 2 cha con cùng bước lên cầu thang. Ba cô bảo ông nhẹ cả người. Sự hòa hợp giữa Victoria và Charles vượt ngoài mong đợi của ông, - ông nói vậy. Olivia chỉ gật đầu không nói, những cảm xúc trái ngược đang xâm chiếm lòng cô.

Nhưng nhìn thấy Geoffrey cô quên ngay tất cả. Bertie đã đi nằm, song cậu bé vẫn chưa ngủ. Nằm trên chiếc giường rộng mênh mông, cậu ôm trên tay 1 chú khỉ bông nhung đã sờn.

- Nó là ai thế? – Olivia hỏi đầy quan tâm, - cô ngồi xuống đầu giường.

- Nó tên là Henry. Nó đã già lắm rồi, nó bằng tuổi cháu đấy. Cháu mang theo nó đi khắp mọi nơi, trừ đến trường học. – Geoffrey trả lời với nụ cười.

Geoffrey dường như quá bé nhỏ giữa cái giường rộng này. Olivia kềm lòng để không ôm choàng lấy cậu bé. Cô chưa thể cho phép mình làm như vậy, khi họ còn chưa đủ quen biết nhau.

- Nó đẹp lắm, - cô khẳng định rất nghiêm túc. – Nó có cắn không? Loài khỉ đôi khi rất hung dữ, cháu biết không?

- Không, nó không cắn đâu, - cậu bé nói, và nhìn cô, tự nhủ cô ấy thật đẹp và còn vui vẻ nữa … - Cháu thích mình có anh em sinh đôi. A, cháu sẽ chơi trò giả vờ với mọi người như cô Victoria đã làm với ba cháu chiều nay. Ba đã hoàn toàn bị lẫn lộn …

- Làm thế nào cháu lại phân biệt được bọn cô? – cô hỏi, tò mò

Sự ngây thơ của trẻ nhỏ phải chăng là nguồn gốc của sự sáng suốt lạ thường này.

- Các cô suy nghĩ khác nhau, - cậu bé trả lời đơn giản, - cháu thấy tỏa ra như vậy mà.

- Cháu thấy được các cô suy nghĩ như thế nào ư? – Olivia kêu lên, ngỡ ngàng.

Mặc dù còn nhỏ tuổi, cậu bé sở hữu sự khôn ngoan đáng kinh ngạc. những đứa trẻ phải chịu thiệt thòi thường chin chắn nhanh hơn những đứa trẻ khác. Trí tuệ già dặn của cậu bé hẳn đã đến sau cái chết của người mẹ.

- Vâng, đôi khi – cậu thì thầm – và nữa, - cô Victoria không thích cháu.

- Có mà, cháu thấy đấy! – Olivia vội trả lời, vẻ lúng túng. – Chỉ là cô ấy không quen với trẻ con thôi.

- Cô ấy không thích trẻ con, - cậu nhấn mạnh. – Cô, cô cũng đâu thường chơi với trẻ con … Cô Victoria không nói với cháu như cô … nhưng ít nhất, cô ấy có yêu ba cháu thật không cô?

Thằng bé đặt câu hỏi quá trực diện, quá thích đáng, hiếm có với 1 đứa trẻ ở tuổi nó. Trong 1 giây, Olivia ngần ngại.

- Có chứ, cô tin là cô ấy quý mến ba cháu nhiều, Geoffrey à. 2 người còn chưa biết thật rõ về nhau. Cùng thời gian, điều đó sẽ đến.

- Vậy thì, tại sao 2 người lại cưới nhau mà không hiểu biết về nhau? Thế là ngốc phải không cô?

Cậu đã không sai, nhưng cuộc đời không đơn giản như thế. Olivia không thể giải thích cho cậu tất cả mọi phức tạp của hoàn cảnh.

- Đôi khi người ta lấy nhau vì họ chắc chắn rằng họ sẽ hiểu nhau … rằng họ sẽ học được cách yêu nhau. Và thường, những cuộc hôn nhan xây dựng trên cơ sở lý trí và tình bạn lại bền vững nhất …

Geoffrey không tỏ vẻ tin tưởng.

- Mẹ cháu yêu bố con cháu hôn tất cả mọi người … Mẹ nói mẹ yêu ba hơn tất cả khi họ kết hôn, còn hơn cả ông bà. Và khi mẹ có cháu, mẹ đã nói rằng mẹ yêu cháu bằng ba. – Cậu hạ giọng như đang tiết lộ 1 điều mờ ám: - Thực ra, mẹ yêu cháu hơn, nhưng nó là 1 bí mật, mẹ không muốn làm ba buồn.

- Cô hiểu mẹ cháu, Olivia nói, cảm thấy con tim mình đang hoàn toàn hướng về phía cậu bé, về người mẹ đã mất của nó, về thời thơ ấu bị tàn phá của cậu. – Mẹ hẳn yêu cháu nhiều lắm.

- Vâng, - cậu đáp, buồn bã

Yên lặng, không ai nói gì nữa, cậu nhớ mẹ. Cậu thường mơ thấy mẹ, trong những giấc mộng, cậu thấy mẹ đến, mẹ mỉm cười, mẹ mặc chiếc váy trắng muốt. Nhưng cậu luôn tỉnh dậy trước khi mẹ tới bên cạnh mình.

- Cháu yêu mẹ lắm, - cậu thì thào, nắm chặt tay Olivia. – Mẹ cháu đẹp lắm … và mẹ hay cười … hơi giống cô đấy …

Ngay lúc đó cô cúi xuống ôm ghì cậu bé trong vòng tay, hôn lên má cậu. Nó là đứa trẻ mà cô sẽ không bao giờ có được, là 1 tặng vật của trời đất, đứa trẻ sẽ thay thế phần nào em gái cô.

- Cô yêu cháu, Geoffrey, - cô dịu dàng nói và vuốt mái tóc cậu.

Cậu bé mỉm cười hạnh phúc.

- Mẹ cháu cũng gọi cháu như thế …, nhưng cô cũng có thể làm như vậy. Cháu tin là mẹ cháu sẽ đồng ý.

- Cảm ơn cháu.

Cô kể chuyện cho Geoffrey. Chuyện 1 lần Victoria và cô được mời dự tiệc trà tổ chức ở trường. Các cô đã giả vờ người này là người kia và tất cả, thầy giáo, học sinh, đều bị cuốn vào trò chơi … Cuộc vui kết thúc bằng sự lẫn lộn hoàn toàn khi người ta đã phát hiện ra rằng mỗi người đều không hay biết gì về những điều đáng ra họ cần biết. Geoffrey cười thích thú. Olivia ở bên cậu bé hơn 1h đồng hồ, cho đến khi cậu đã mơ màng ngủ, bàn tay nhỏ bé níu chặt vào cô, con khỉ bông để trên gối. Cô hôn cậu lần nữa, trước khi nhón chân rời khỏi phòng. Cô cảm thấy có mối đồng cảm đặc biệt với người mẹ của cậu bé này. Dường như họ đã biết nhau.

Victoria đang nghỉ ngơi thoải mái trong phòng. Cô hút thuốc mà chả thèm mở hé cửa sổ lấy 1 chút.

- Chị chỉ muốn em nhanh đi đi! – Olivia làm ra vẻ ghét bỏ.

Cô đảo mắt lên trần nhà, vờ như sắp ngất vì ngạt thở khiến Victoria bật cười khanh khách. Tiếng cười mà cô sắp không được nghe thấy nữa.Các cô đã hạnh phúc biết bao khi ở bên nhau. Olivia luôn ủ ê với ý nghĩ về sự chia cắt của 2 người.

- Chị đã đi đâu thế?

- Chỗ Geoffrey, thằng bé tội nghiệp … Nó nhớ mẹ nó lắm.

Victoria gật đầu không bình luận thêm.

- Em đã thuyết phục được Charles rồi: bọn em sẽ nghỉ trăng mật ở châu Âu.

Olivia mỉm cười.

- Anh chàng bất hạnh! Em đúng là 1 con quỷ! Anh ấy đã biết em hút thuốc chưa?

Victoria lắc đầu và cả 2 người cùng cười phá lên.

- Em sẽ phải hoặc là nói cho anh ta, hoặc là bỏ thuốc đi, đó còn lâu mới được coi là 1 ý kiến hay

- Có thể anh ấy cũng sẽ phải bắt đầu hút thuốc.

- A! Hay quá nhỉ!

Olivia thay quần áo và cố nghĩ đến Charles như nghĩ đến 1 người anh em.

- Em đã nói với anh ấy về Geoffrey. Ý định gửi nó cho chị trong mùa hè này làm anh ấy hài lòng. Anh ấy không muốn mang nó đi châu Âu. Anh ấy nghĩ việc lại phải đi tàu thủy sẽ khủng bố tinh thần nó.

- Đúng, chắc chắn vậy, - Olivia tán đồng.

Hiển nhiên, cái chết bi thảm của mẹ nó đã như sắt nung đỏ hằn sâu vào trí nhớ thằng bé. Nó đã mất mẹ hơn 1 năm rưỡi … và sẽ là 2 năm lúc ba nó tái hôn.

- 2 người đã định được ngày đám cưới chưa?

Victoria gật đầu bực bội. Họ đã tranh luận về điều đó, đúng như vậy, tối nay.

- 20/6 … tàu Aquatiania sẽ khởi hành từ New York ngày 21. Đó là chuyến trở về từ lần đi khánh thành của nó.

Victoria mỉm cười với viễn trên con tàu nhưng không phải vì đám cưới.

- Nhưng em không thấy rằng đi tàu thủy sẽ là 1 kỷ niệm nghiệt ngã đối với Charles sao? – Olivia lo lắng cho trạng thái tinh thần của anh.

Sau 1 chút do dự, Victoria nhún vai.

- Đúng, nhưng hẳn là anh ấy sẽ bị tổn thương khủng khiếp! hãy cư xử thật tế nhị với anh ấy trong chuyến đi nhé, - cô nói vẻ nghĩ ngợi.

Victoria thoáng buồn.

- Chị hãy đi thay em đi. Anh ấy sẽ không nhận ra sự khác biệt đâu.

- Có thể vậy không … - Olivia thì thầm.

Nhưng Geoffrey, thằng bé, nó sẽ nhận ra cô.

Ngày hôm sau, Charles đã quen với hoàn cảnh. Anh đưa Victoria đi dạo ven sông Hudson sau bữa ăn trưa. Họ ngồi trên 1 chiếc ghế băng ngắm nhìn dòng nước.

- Phong cảnh thật đẹp! – anh nói. – Anh khó hiểu được tại sao em lại muốn đi khỏi đây.

Victoria cố kìm ý muốn la lên rằng chính cha cô đã buộc cô phải đi. Nhưng thay vì vậy, cô nói:

- Em luôn thích sống ở New York. Người ta buồn đến chết ở đây. Chính Olivia mới là người yêu cảnh thôn dã. Em, em thích sự sôi động của các thành phố lớn.

- Vậy sao? – giọng anh vui vẻ. – Thật thế à?

Anh biết cô nhiều hơn là cô tưởng, ngay cả khi anh thường không nhận ra cô giữa 2 chị em.

Victoria bật cười. Cô thích tính hài hước của Charles. Về bề ngoài, anh không tỏ ra ảo tưởng gì về cuộc hôn nhân giữa họ.

- Anh đã suy nghĩ từ lâu có cách nào để trông em khác biệt với Olivia. Rồi anh tìm thấy 1 giải pháp. Anh hi vọng nó sẽ làm em hài lòng.

Cô mở miệng định phản đối, tưởng tượng những dải rubăng màu, nhưng anh đã cầm tay cô và lồng vào ngón áp út 1 chiếc nhẫn. 1 món nữ trang tinh tế gắn viên kim cương không thật lớn nhưng chắc chắn thuộc hàng đẹp nhất, nó đã từng thuộc về mẹ anh. Bà đã qua đời vài năm trước, và để lại cho anh tất cả đồ trang sức. Anh đã tặng phần lớn cho Susan, nhưng không có chiếc này, vì khi anh tổ chức đám cưới lần đầu tiên mẹ anh vẫn còn sống.

Victoria cúi nhìn viên kim cương. Cô bàng hoàng không nói nên lời. Chiếc nhẫn rất vừa với ngón tay cô, tay cô run rẩy. Charles nhìn cô. Anh thấy cô thật bé bỏng trước mắt mình. 1 tia hy vọng lóe lên trong đôi đồng tử. Nhưng trái với Toby, anh không kéo cô vào lòng và không nói những điều to lớn.

- Trước đây nó là của mẹ anh, - đó là tất cả những gì anh muốn nói.

Anh trách mình không có can đảm để hôn cô.

- Nó rất đẹp … cảm ơn anh …

Victoria quay về phía anh. Trong giây lát cô muốn mọi việc khác đi.

- Anh hy vọng đến 1 ngày chúng ta sẽ hạnh phúc, - anh thì thầm, nắm tay cô. – không ai cấm người ta nghĩ rằng 1 đám cưới giữa những người bạn tốt có thể đi tới hạnh phúc.

- Thật thế ư? – cô hỏi, giọng buồn bã.

Những khoảnh khắc ngắn ngủi mê đắm cô đã từng chia sẻ với Toby, tình yêu mãnh liệt, niềm đam mê mà cô đã dành cho anh ta bùng lên trong tâm trí cô.

- Có chứ, nếu người ta may mắn, - Charles trả lời, lãng quên trong kỷ niệm những mất mát của riêng mình.

Cuộc đời anh đang đi 1 bước ngoặt không ngờ. Có thể nếu anh chinh phục được cô, Victoria sẽ trở thành 1 người vợ tốt. Anh tự hứa với mình như vậy, vì Geoffrey.

- Có điều gì kỳ lạ hơn tình yêu, phải vậy không? – Anh khoác vai cô. – Người ta thường gặp được nó không không còn chờ đợi nữa. Anh sẽ không làm điều gì không tốt cho em đâu Victoria, - anh nói chân tình. – Anh sẽ là bạn em. Và anh sẽ bảo vệ em, nếu em muốn vậy.

Cả 2 đều biết rằng cái thời điểm đó chưa đến. Rằng cô vẫn còn giữ khoảng cách với anh. Anh không biết điều đó sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cô khiến anh có ấn tượng như đang đứng trước 1 chú ngựa hoang dã, cần phải kiên nhẫn không ngừng nghỉ để thuần hóa được nó.

- Anh sẽ không làm em phải sợ, - anh nói.

Cô gật đầu.

- Em rất tiếc, Charles

Nỗi sầu não mà anh đọc trong mắt cô là thật. Tới khi nào cô sẽ quên đi nỗi đau mà Toby đã gây ra cho cô? Cô sẽ không thể nói với anh điều đó. Không bao giờ, chắc chắn là như thế.

- Không cần phải vậy, - anh điềm tĩnh nói

Những điều kiện được soạn thảo vì đám cưới của họ không có chỗ nào cho 1 ảo tưởng.

- Em không phải làm gì cho anh cả, - anh nói thêm

Đúng, nhưng sau đó? – cô tự hỏi. Anh sẽ không có những đòi hỏi gì ư? Và cô? Cô có ham muốn anh như cô đã từng ham muốn Toby chỉ với lý do cô đã mặc 1 chiếc váy trắng và 1 linh mục đã tuyên bố thành hôn cho họ.

- Em cho rằng đây là chính thức, - cô nói thận trọng, nhìn vào chiếc nhab64 sáng long lanh trên ngón tay. – Chúng ta đã đính hôn.

Cô diễn đạt với 1 vẻ không tin tưởng làm Charles phì cười.

- Vợ chồng chưa cưới, đúng thế đấy. Tháng 6, em sẽ trở thành bà Dawson. Anh cho em 6 tháng để làm quen với ý nghĩ ấy.

- Anh có thể thể hôn cô dâu … trước 1 chút được không? – Anh thận trọng xích lại gần cô nhẹ nhàng đặt 2 bàn tay lên vai cô.

Không biết trả lời sao, cô gật đầu.

Anh ôm lấy cô trong vòng tay mình. Thật trân trọng, thật dịu dàng, anh hôn cô. Cảm thấy cơ thể cô áp sát vào người anh, anh bị nhấn chìm trong dòng kỷ niệm. Sự yêu thương, niềm khao khát tràn ngập trong con người anh, trong tâm trí anh, Victoria và Susan hòa trộn vào nhau. Anh phải gắng hết sức kiểm soát cảm xúc của mình. Cô là người phụ nữ đầu tiên anh đụng chạm từ gần 2 năm nay và cử chỉ đơn giản ấy đã thổi bùng ngọn lửa mà anh tưởng chì còn lại tro tàn. Victoria không hiểu bước ngoặt ấy trong anh. Cô cảm thấy đang phải gắn môi lên người đàn ông mà cọ không yêu và cô đã bị buộc phải lấy làm chồng. Anh giữ cô trong vòng tay rất lâu, biết rằng cô không hề chấn động vì anh, nhưng anh tin điều đó sẽ đến. Ngay lúc ấy, chuyến du lịch châu Âu đối với anh giống như 1 điềm lành.

- Chúng ta về nhé? – anh thoải mai đề nghị

Anh nắm lấy tay cô và cảm thầy viên kim cương cộm lên trong bàn tay mình.

Victoria không nói 1 lời về chiếc nhẫn. Trong bữa ăn trưa, Olivia nhìn thấy nó. Thực tế đã đập vào cô 1 cú đòn khô khốc. Đó là sự thật, lễ đính hôn, đám cưới, chuyến đi sắp tới của Victoria, sẽ chỉ còn lại cô 1 mình với cha. Cô muốn trào nước mắt. Lúng túng, cô quay đi. Victoria ngay lập tức cảm thấy nỗi ưu phiền của chị. Cô nhìn chiếc nhẫn bằng ánh mắt ăn năn. Bữa ăn vừa kết thúc, cô chạy đến ôm chị. Charles, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn 2 người đang nắm chặt tay nhau trong im lặng.

- Chị sẽ thiếu vắng em kinh khủng, - Olivia thì thầm khi 2 người rời phòng ăn.

- Chị phải đến với em, - Victoria trả lời quả quyết.

- Em biết là không thể được mà, - Olivia nói, lại ứa nước mắt, trong khi đó từ xa, Charles nhìn 2 người, tự hỏi họ đang nói về việc gì.

- Em sẽ không yêu ai ngoài chị, - Victoria tuyên bố.

Những lời cô vừa nói hoàn toàn chân thực, nhưng Olivia lắc đầu.

- Không, em cần yêu Charles, em phải làm vậy. Em phải học cách yêu anh ấy.

Cô nói và bước đến gần vị hôn phu của em gái mình. Cô tán dương chiếc nhẫn anh tặng Victoria. Anh mỉm cười với cô và cả 3 khoác tay cùng đi dạo ngoài đồng cỏ, nơi mặt trời mùa đông đang tỏa những tia nắng dịu nhẹ.