Bóng Hình

Chương 1

Nhưng tiếng chim kêu ríu ran ngoài vười hầu như chẳng thể lọt qua hai lần rèm dày của cửa dinh thự nhà Henderson. Olivia Henderson vén lọn tóc đen xõa trước trán rồi lại chăm chú kiểm các loại chén bát cho cha.

Cha cô, ông Edward Henderson đang chờ gặp các luật sư. Họ thường đi đến Croton-on-Hudson, cách NewYork khoảng 3h ôtô. Sống tận miền quê hẻo lánh này, nhưng Edward rất quan tâm để mắt tới những tài sản của mình, khi mà nhà máy thép còn mang tên ông. Tuy rằng từ 2 năm nay, năm 1911, ông đã rút về nghỉ, không trực tiếp điều hành nhà máy nữa.

Ông tin tưởng tuyệt đối vào các luật sư của mình và những người đứng đầu nhà máy hiện nay. Không có con trai, niềm đam mê quyền lực của ông cũng nguội lạnh dần. sẽ chẳng bao giờ có chuyện các con gái ông điều hành hoạt động của một nhà máy.

Ông mói 65 tuổi, nhưng mấy năm gần đây sức khỏe ông suy yếu nhiều. Đó là lý do ông đã chọn vùng Croton-on-Hudson yên ả làm nơi định cư lâu dài. Ở đây ông vừa có thể tĩnh tâm quan sát mọi hoạt động của thế giới bên ngoài, vừa có thể dành cho các con gái mình một cơ ngơi thoải mái đủ đầy…, có lẽ không được sôi động lắm, nhưng lành mạnh. Dù sao chúng cũng không hề tỏ ra buồn rầu và chúng có bạn bè ở tất cả các gia đình lớn suốt cả vùng Hudson.

Đất nhà Henderson nằm bên cạnh nhà Van Cortland, bên kia là nhà Shepard. Jay Gould, cha của Helen Shepard, đã mất 20 năm nay, để lại cho cô con gái 1 gia sản sáng giá. Cô ta cùng chồng duy trì và phát triển nó 1 cách tuyệt vời.

Họ thường tổ chức những buổi tiệc dành cho giới trẻ trong vùng. Cho tới 1 năm gia đình Rockefeller hoàn tất việc xây dựng điền trang, trải dài từ Kykuit tới Tarrytown, phía bắc Croton-on-Hudson: những khu vườn tráng lệ được bao bọc bởi những vạt rừng trù phú, quả là 1 sự cạnh tranh ngoạn mục với điền trang nhà Edward.

Nhiều người vùng khác muốn dừng lại để được từ xa chiêm ngưỡng trang viên Henderson, họ đều phải nhìn qua lớp hàng rào sắt và cả 1 khu vườn rộng lớn, tuyệt đẹp. có thể thoáng thấy ngôi biệt thự ẩn sau những hàng cây to, mãi tít đầu con đường quanh co với nhiều bụi cây lúp xúp rậm rạp.

Nó được dựng trên 1 vách đá lớn, nghiêng về phía con sông rộng. ngồi trong phòng làm việc, Edward vừa lặng ngắm toàn cảnh, vừa nhớ lại quá khứ xa xưa, nhớ về những người bạn cũ, nhớ lại bước ngoặt quyết định của cuộc đời mình.

Đó là những năm 1870, khi ông kế vị cha đứng đầu xưởng đúc nhà Henderson, lúc ấy đang thời kỳ cách mạng công nghiệp. Cuộc đời của ông chất chứa bao sự kiện, bao đổi thay. Edward lấy vợ khi còn ít tuổi. Dịch hạch đã cướp đi người vợ trẻ và đứa con trai bé bỏng của ông. Rất lâu sau cái tang tàn ác đó, ông vẫn sống 1 mình, cho đến khi Elizabeth xuất hiện …

Elizabeth là hiện thân của tất cả những gì mà 1 người đàn ông có thể mong muốn, 1 tia sáng ấm áp, 1 ngôi sao băng lướt trên bầu trời đêm hè, quá nhanh, quá choáng váng, quá đẹp và… than ôi, ra đi cũng quá vội vàng.

Họ đã kết hôn ngay trong năm mà họ gặp gỡ. Nàng 19 còn ông đã qua tuổi 40. Nàng đã chết trong lúc sinh nở. Năm ấy nàng mới 21 tuổi. đắm chìm trong đau đớn, Edward lao đầu vào làm ăn để quên đi, để bắt mình phải mụ mẫm vì công việc. ông giao phó 2 cô con gái bé bỏng cho bà quản gia và mấy chị vú em. Sau 1 thời gian ông đã tự nhủ lòng mình, dù sao ông cũng phải chăm sóc những đứa con, và thậm chí phải chăm sóc chúng nhiều hơn nữa. khi đó ông bắt đầu cho việc xây dựng điền trang này. Ông nghĩ cuộc sống sẽ dễ dàng, đơn giản hơn khi ở nông thôn.

Vào năm 1903, New York không phải là nơi lý tưởng để nuôi dạy trẻ nhỏ. Lúc cả nhà chuyển về Croton-on-Hudson, 2 cô bé được 10 tuổi, bây giờ chúng đã 20. trước ông vẫn ở ngôi nhà của mình trên thành phố - nơi ông làm việc, nhưng ông thường xuyên về thăm các con, những đứa trẻ xinh đẹp mà ông đang được ngắm nhìn chúng lớn lên, ngày càng kiều diễm, thông minh – trong khi nhịp sống của riêng ông đang dần chậm lại.

Ông yêu sự có mặt của chúng ở quanh mình. Chẳng bao lâu ông cảm thấy không thể nào xa chúng nữa. hai năm gần đây ông không hề rời khỏi chỗ này, ông có đôi chút vấn đề về sức khỏe 3 – 4 năm nay. Bệnh tim, theo y lệnh của bác sĩ, buộc ông phải nghỉ ngơi. Những cơn hkó chịu không còn thường xuyên nữa, ít nhất là khi ông không làm việc quá sức, không buồn phiền hay không tỏ ra cáu giận; mà những điều đó lại rất hiếm khi xảy ra với ông, khi ông đang cảm thấy hạnh phúc ở Croton-on-Hudson, cùng với các con gái mình.

Vậy là đã 20 năm kể từ ngày mẹ chúng qua đời, một ngày nắng chói chang mùa xuân 1893, cái ngày mà ông đã coi như sự bật công tàn tệ cuối cùng của ông trời ập xuống đầu mình…

Hôm ấy, Edwars đứng đợi ở bên ngoài, ông đi đi lại lại hàng trăm bước, đầy hi vọng và hân hoan, ông ch8ảng bao giờ ngờ rằng sự mất mát sẽ lại 1 lần nữa giáng vào mình. 12 năm trước, người vợ đầu tiên của ông cùng đứa con trai đã chết trong dịch hạch. Ông đã rất khó khăn để đứng vững được sau nỗi bất hạnh đó. Nhưng mất Elizabeth, ông tưởng như bị tước đi tất cả cuộc sống của mình. 45 tuổi – ông chao đảo trước cú đòn khủng khiếp lần thứ 2 của số phận.

Làm sao ông có thể sống mà không có nàng? Nàng đã trút hơi thở cuối cùng trong căn nhà của họ ở New York. Ban đầu ông vẫn cảm thấy như có sự tồntại của nàng ở nơi đó. Rồi cảm giác ấy bị thay thế bời 1 sự trống rỗng khủng khiếp, tới mức ông thấy căm ghét cái chốn bất hạnh này.

Những chuyến công du liên miên giống như một cách để ông có thể xa lánh nó – nhưng điều đó cũng có nghĩa là ông xa lánh 2 đứa con gái bé bỏng mà Elizabeth để lại cho ông. Ông từng có ý định bán ngôi nhà, nơi cha ông đã xây dựng nên, nơi ông đã trưởng thành, nhưng ông không giải quyết theo cách đó. Tôn trọng truyền thống, ông cảm thấy mình phải có nghĩa vụ trao ngôi nhà cho các con mình. Vậy là ông khóa nó lại, từ 2 năm nay, ông không đặt chân tới nữa. bây giờ ông sống ở Croton. Ngôi nhà – thành phố New York – cuộc sống thượng lưu của ông ngày xưa, chẳng hề làm ông nhớ tiếc.

Không chút phân tâm vì những tiếng vo vo của vườn mùa hè, Olivia vắt vẻ trên chiếc ghế, vẫn say sưa với công việc kiểm duyệt của mình. Cô dùng một tờ giấy to để ghi chép tất cả những phòng cần được sắp xếp lại, 1 cách tỉ mỉ. thỉnh thoảng cô thường giao cho một chị giúp việc lên thành phố lấy một đôi vật dụng nào đó của ngôi nhà ở New York, nó vẫn được khóa kín để không. Cha cô không thích nơi ấy – cô biết điều đó, và ngay cả cô cũng thích chốn thanh bình ờ Croton-on-Hudson này hơn.

Thực ra từ hồi chuyển về đây, cô mới trở lại New York 1 lần cách đây 2 năm, đó là 1 chuyến thăm thú ngắn ngày. Cha đã dẫn cô và em gái lên thành phố để giới thiệu với bè bạn và các mối quan hệ của ông. Đối với cô chuyến đi đó có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ, nhưng nó cũng khiến người ta kiệt sức. những cuộc tiếp tân lớn liên tiếp diễn ra, bởi họ phải đáp lễ 1 lượng khổng lồ những lời mời. với Olivia cô như phải đứng trên sàn diễn – 1 ấn tượng mà cô rất ghét; còn Victoria thì lại rất thích thú đến mức trở nên âu sầu khi họ trở về Croton-on-Hudson vào dịp Noen.

Olivia rất sung sướng vì lại luôn có bên mình những cuốn sách cô yêu thích, những chú ngựa và những cuộc dạo chơi nhàn tản, đi mãi sang tận trang trại láng giềng. đôi khi thong thả dạo chơi trên lưng ngựa, cô lắng nghe tiếng hát của mùa xuân trong rừng, hay đoán rằng mùa đông đang tới khi thấy tháng 10 đã khoác lên cảnh vật 1 màu vàng hoang dã.

Từ khi còn là 1 cô bé, Olivia đã thích chăm lo nhà cửa, giúp đỡ Alberta Peabody – bà quản gia đã dạy dỗ trông nom các cô từ tấm bé. Alberta – Bertie, theo tên thân mật mọi người vẫn gọi, là hình ảnh duy nhất về người mẹ mà 2 cô bé không bao giờ có. Mắt Bertie giờ đã kém nhưng thần trí vẫn còn nhanh nhạy lắm. bà có thể nhận biết được từng người trong 2 cô cho dù trời có tối đen hay đôi mắt có nhắm nghiền.

Bà vừa bước vào phòng để hỏi Olivia xem mọi việc có ổn không. Bà biết chắc rằng cô sẽ hoàn thành tốt vai trò mà đáng ra bà phải làm, nhưng công việc ấy đòi hỏi phải có lòng kiên nhẫn và đôi mắt tinh tường. Bertie thì không có cả hai điều đó. Olivia luôn để tâm đến mọi thứ: đồ thêu ren, đồ pha lê, chăm đệm, ga rèm… và cô ấy vui vẻ với nhiệm vụ này, trái với Victoria, cô bé rất ghét những công việc gia chánh. Xét về mặt nào đó thì Victoria cũng khác hẳn với chị.

- Chúng ta đã đánh vỡ hết đĩa chưa hay vẫn còn để tổ chức một bữa Noel? – Bertie mỉm cười hỏi, bà đưa cho Olivia một cốc nước chanh mát lạnh và 1 đĩa bánh gừng vừa mới ra lò.

Bertie coi Olivia và Victoria như con đẻ của mình. Số phận đã tin tưởng mang chúng cho bà ngay lúc chúng vừa chào đời. bà không bao giờ xa chúng dù chỉ một ngày kể từ khi mẹ chúng mất. và lần đầu tiên trông thấy Olivia lòng bà tràn ngập 1 tình thương mến mênh mông.

Bertie là một phụ nữ tròn trịa, đôi chân thấp mập, mái tóc trắng được chải gọn thành một búi nhỏ sau gáy. Bộ ngực ấm áp của bà là nơi Olivia vẫn thường ngả mái đầu lên đó suốt thời thơ ấu. bà là chỗ dựa, là niềm an ủi cho 2 đứa trẻ mỗi khi chúng cảm thấy buồn bã, cô đơn, những khi ba chúng vắng nhà – có 1 thời gian dài điều đó vẫn thường xuyên xảy ra. Trong nhiều năm liền, ông ôm trong lòng nỗi đau nguyên vẹn về sự ra đi của mẹ chúng và sống xa lánh những đứa con mình. Sau đó ông gần gũi chúng hơn. Rồi khi sức khỏe giảm sút ông đã lui về sống ở trang viên. Tim ông rất yếu, kết quả của 2 sự mất mát lớn trong hôn nhân, và do những lo toan của một người đàn ông trong công việc làm ăn.

Bây giờ ông điều hành tập đoàn của mình từ điền trang này, với sự trợ giúp của các luật sư.

Chúng ta cần thêm mấy cái dĩa sâu lòng nữa bác Bertie à – Olivia nói rành rẽ với vẻ trịnh trọng. cô đưa tay vuốt gọn mái tóc dài ra sau, hoàn toàn chẳng ý thức về vẻ đẹp rực rỡ của mình: nước da trắng sữa, đôi mắt to xanh thẫm và mái tóc dày đen nhánh. – cả mấy cái đĩa để cá nữa. cháu sẽ qua đặt ở nhà Tiffany tuần tới. Dù sao bác cũng phải bảo mấy cô nhà bếp chú ý hơn một chút.

Bertie gật đầu tán thành và không thể không mỉm cười. Olivia sẽ là một người chủ gia đình xuất sắc. đáng lẽ con bé đã phải lập gia đình và thay vì phải lo toan kiểm kê các vật dụng cho ngôi nhà của cha nó, nó phải được chăm chút cho tổ ấm riêng của mình. Nhưng cô con gái này không muốn ra đi. Cô hoàn toàn hài lòng khi sống ở điền trang, khác hẳn với Victoria, chỉ luôn miệng nói đến những chuyến du lịch ở mãi tít đâu đâu trên trái đất, và mắt sáng rực lên mỗi khi nghĩ về ngôi nhà ở New York và về những thú vui mà nó có thể tham gia ở đó.

Olivia nhìn Bertie với nụ cười xinh tươi của 1 đứa trẻ. Chiếc váy lụa xanh nhạt buông chấm mắt cá chân, giống như 1 khoảng trời trong xanh đang ôm lấy cô. Cô thấy kiểu váy này trên 1 tờ tạp chí và đã chỉ cho cô thợ may may y chang theo mẫu – một thiết kế của Boiret, nó rất phù hợp với cô. Olivia luôn là người lựa chọn và sáng tạo ra những kiểu trang phục cho cả 2 chị em. Victoria chẳng hề bận tâm đến chuyện ấy, cô hoàn toàn tự nguyện dành quyền lựa chọn tủ quần áo cho chị mình, bởi vì chị là “chị cả”, như lời cô vẫn thường nói.

- Bánh hôm nay tuyệt lắm. ba sẽ thích cho mà xem

Olivia đã đặc biệt đặt chúng cho cha và John Watson, luật sư chính của ông.

- Có lẽ cháu phải đi chuẩn bị một khay đồ cho họ nhấm nháp đôi chút … nếu như bác chưa làm. 2 người nhìn nhau. Giữa họ từ lâu đã có mối đồng cảm chung rất riêng, sau nhiều năm tháng cùng nhau sẻ chia những nghĩa vụ và trách nhiệm. theo dòng thời gian, Olivia đã dần dần trưởng thành.

Từ 1 cô bé trở thành 1 thiếu nữ, rồi 1 phụ nữ chững chạc đủ sức lo toan cho 1 gia đình. Giờ đây Bertie không chỉ bao bọc cô bằng sự trìu mến mà còn với sự tôn trọng. bà không nhắc nhở, không mắng mỏ cô nữa, ngay cả khi cô đi chơi dưới trời mưa to hay làm những trò ngốc nghếch mà đáng lẽ ra ở tuổi 20 người ta không làm. Tất cả đều chỉ là những phút thả mình thư giãn mà thôi.

Olivia quá nghiêm túc, quá có ý thức … không có gì phải bận tâm nhiều nếu có đôi khi cô xao lãng trách nhiệm.

- Tôi bỏ khay ra rồi – bà quản gia nói, - nhưng tôi cũng vừa nói với ông đầu bếp là chắc cô lại muốn tự mình làm việc đó.

- Cám ơn bác, Bertie.

Olivia cẩn thận trèo xuống từ chiếc ghế thang cao, choàn tay ôm lấy cổ người vú già, âu yếm tựa đầu lên vai bà giây lát như thời còn thơ bé. Rồi, sau khi đã hôn lên đôi má phúc hậu của bà, cô vội vã chạy xuống nhà bếp.

Cô chuẩn bị cho cha và vị luật sư 1 bình nước chanh, 1 dĩa bánh ngọt, mấy chiếc bánh sandwich kẹp rau cải xoong với những lát dưa chuột và cà chua thái mỏng như tờ giấy. cô điể lên khay 1 chai rượu nho hảo hạng và mấy loại rượu nặng hơn, phòng trường hợp họ muốn dùng đến.

Lớn lên bên cha, Olivia không hề định kiến với việc đàn ông hút thuốc hay uống rượu. cũng như em gái mình, cô còn cảm thấy thích thú cái mùi đó.

Sau khi xem lại và yên tâm về những chiếc khăn ăn và bộ dao nĩa bạc bác Bertie đã đặt bên cạnh khay, Olivia đi tìm cha ở trong thư viện. 2 lần rèm cửa dày với những diềm vàng trĩu nặng cũng là cách để giữa được không khí mát mẻ trong phòng.

Hôm nay ba cảm thấy thế nào, ba? Nóng quá ba nhỉ?

Ba thích thế này, - ông nói và nở một nụ cười hài lòng với con gái Olivia.

Ông đánh giá cao tài quản lý gia đình của nó. Ông vẫn thường nói, không có Olivia, ông đã không thể gìn giữ được ngôi nhà thế này. Thậm chí đôi khi trong lúc đùa vui, ông còn nói thêm rằng, ông sợ thấy một ngày, 1 người nhà Rockefeller sẽ xin ông cưới Olivia về để cô chăm nom cho Kykuit.

Mới đây ông vừa đi thăm cơ ngơi của John D. Rockefeller, khi trở về ông tỏ ra rất ngưỡng mộ. dinh thự đó chứa đựng tất cả những gì gọi là tiện nghi hiện đại, với rất nhiều máy điện thoại, lò sưởi trung tâm và hệ thống sưởi ấm chuồng trại. Nhưng cha Olivia đã tuyên bố với vẻ hài hước rằng đứng bên cạnh ngôi nhà kiểu nông thôn trông chúng thật nghịch mắt. thực ra Kykuit cũng không kém mấy so với điền trang hùng vĩ nhất trong vùng người láng giềng.

Nắng ấm đã hâm nóng mớ xương già của ba, - ông nói, miệng vẫn không rời điếu xì gà, ông đang mong luật sư của mình tới. – Em con đâu?

Nếu như ông luôn dễ dàng thấy Olivia ở trong nhà, lúc thì đang lập danh sách gì đó, khi thì ngoáy vài lời ra giấy cho người làm, bận bịu với những chỗ phải sửa sang hay đang cắm 1 bình hoa cho phòng làm việc của cha, thì gần như ông không thể thấy được dấu vết nhỏ nhặt nào của Victoria.

Con chắc em con đang chơi tennis ở bên nhà Astor, - Olivia trả lời, có vẻ như một phỏng đoán mơ hồ hơn là 1 câu trả lời chắc chắn.

Điều ấy làm ba ngạc nhiên đấy. – Edward cười hóm hỉnh. – nhà Astor đã khởi hành đi Maine và sẽ ở đó trong suốt mùa hè.

Đó là thói quen của tất cả những người hàng xóm. Nhà Henderson cũng đã trải qua nhiều mùa hè ở bang Maine, ở Newport và ở Rhode Island, nhưng bây giờ Edward chẳng muốn rời khỏi Croton-on-Hudson, ngay cả trong những ngày nóng nực nhất.

Con xin lỗi ba. – Olivia lí nhí, mặt đỏ bừng vì đã nói dối cho em gái. – con nghĩ có lẽ họ đã từ Bal Harbor về rồi.

Ba tin con mà, con ngoan của ba… có trời mới biết em con đang ở đâu và nó lại đang nghĩ ra những trò gì.

Cả 2 đều hiểu những ý thích thất thường của Victoria là vô hại. cô bé có 1 tính cách mạnh, thông minh, sôi động và quyết đoán, độc lập y như mẹ nó ngày xưa. Edward Henderson chê trách cái tính lập dị của đứa con gái út. Ông chỉ tỏ ra thông cảm với những ý thích khác người của nó khi những việc đó còn chưa quá mức. thực tế ở đây cũng chẳng thể có chuyện gì lớn xảy ra được, chỉ có thể là ngã từ trên cây xuống, dãi nắng cả 1 ngày vì đi bộ hàng cây số đến tận điền trang láng giềng hay bơi quá xa ở sông.

Sống ở Croton-on-Hudson, suốt ngày người ta chỉ có những thú vui giản đơn như thế. Voctoria không đắm chìm trong những mối diễm tình, cũng chẳng thấy những anh chàng theo đuổi ve vãn, mặc dù nhiều thanh niên nhà Rockefeller và Van Corland đã có ý quan tâm đặc biệt đến cô. Nhưng tất cả bọn họ đều tỏ ra mức độ như mọi người có giáo dục khác, còn Victoria thì được ông bố xếp vào hạng những phụ nữ lý tính hơn là những cô gái có trái tim lãng mạn.

- Con sẽ đi tìm em ngay bây giờ, - Olivia nhẹ nhàng hứa với cha.

1 cậu nhà bếp bưng khay lên, cô chỉ chỗ cho anh ta đặt.

Cần phải có thêm 1 chiếc cốc nữa, con gái à. – Người cha nói và đốt tiếp 1 điếu thuốc. ông cám ơn cậu bếp, an chàng mà ông chưa bao giờ nhớ nổi tên.

Olivia thì khác, cô nhớ tên tất cã người làm trong nhà. Cô biết mọi chuyện về họ: gia cảnh, cha mẹ, anh chị em, con cái … những ưu điểm, khuyết điểm của họ đều không qua nổi mắt cô, kể cả những lỗi lầm mà họ có thể mắc phải, cô thực sự là nữ chủ nhân của trang viên, và hẳn còn quyền uy hơn cả mẹ nếu bà còn sống. Olivia tin chắc so với em, cô giống mẹ nhiều hơn.

- Chú John đi cùng với ai hả ba? – cô gái ngạc nhiên hỏi.

Thông thường luật sư của cha chỉ tới 1 mình, trừ trường hợp có vấn đề gì xảy ra với nhà máy thép. Nhưng nếu vậy hẳn Olivia đã biết. Edward luôn thông tin cho con gái những chuyện làm ăn của ông. Tài sản của ông rồi sẽ đến ngày sẽ thuộc về chúng. Dĩ nhiên chúng có thể sẽ bán nhà máy thép. Ít ra là nếu chúng không lấy được người chồng có khả năng điều hành nó.

Ông hít một hơi dài rồi phả ra 1 làn khói xì gà đậm đặc.

- Ừ, chú John hôm nay sẽ không tới 1 mình, than ôi … ba đã thấy quá đủ trên đời! ba đã sống lâu hơn 2 người vợ, 1 người con trai và cả người bác sĩ riêng cũng đã rời bỏ chúng ta vừa năm trước; hơn cả phần lớn người bạn già của cha nữa. và bây giờ John Watson lại thông báo với cha rằng ông ấy sắp về hưu. Ông muốn giới thiệu cho ba 1 luật sư mới vừa gia nhập công ty ông ấy, John Watson khen ngợi anh ta lắm.

Chú John tuổi đâu đã quá cao, - Olivia đáp lại lời cha với vẻ ngạc nhiên, cái tin này không ngờ lại khiến ba cô tỏ ra bi đát đến thế. – và ba cũng không. Ba hãy thôi nói như 1 ông già lụ khụ thế đi.

Nhưng quả thật từ lúc những vấn đề về sức khỏe buộc ông phải về nghỉ ngơi ở nông thôn thế này, Edward đã cảm thấy mình già thật rồi.

Con người ta bắt đầu già khi những người xung quanh anh ta bắt đầu biến mất, - ông nói, khẽ nhăn mặt khi nghĩ đến người luật sư trẻ mà ông chẳng muốn gặp chút nào.

- có ai biến mất đâu ba, bước chân chú John vẫn vững vàng, cái nhìn vẫn tinh anh, con biết vậy mà, - cô nói như để trấn an ba, tay đưa cho ông ly rượu nho và khay bánh gừng.

Edward nhấm nháp đôi chút, không giấu sự hài lòng.

- có lẽ ông ấy sẽ không đi nữa sau khi đã nếm những chiếc bánh này. Hoan nghênh con, Olivia. Nhờ có con mà ông đầu bếp và mấy người giúp việc cho ông ta mới hoàn tất được những điều kỳ diệu thế này.

Cô cầm 1 chiếc bánh, ngồi xuống bên cha. Ông đang nhìn cô trìu mến. Olivia luôn là hiện thân cho sự trong trẻo, tươi mát. Cái nóng bức hình như chẳng hề làm cô mỏi mệt khó chịu, cô vừa nhâm nhi chiếc bánh vừa trò truyện cùng cha trong khi đợi John Watson

- người luật sư mới này là ai hả ba? – cô tò mò hỏi.

John Watson ít hơn ba cô 1 vài tuổi, có lẽ quá sớm khi rút lui khỏi công việc thế này. Hơn nữa ông ấy không bao giờ tỏ ra già bằng tuổi của mình. Nhưng có thể, ông muốn tuyển thêm người vào êkíp của ông ngay từ bây giờ, khi ông còn thời gian.

- ba đã bao giờ nhìn thấy anh ta chưa?

- Chưa, - Edward trả lời, - hôm nay sẽ là lần đầu tiên. Theo lời John, anh ta là người rất có năng lực, đặc biệt trong lĩng vực luật thương mại, anh ta đã đàm phán thành công những hợp đồng bất động sản rất hời cho nhà Astor. Trước khi đến chỗ John, anh ta làm cho 1 hãng luật khá tiếng tăm, và có những lời giới thiệu tuyệt vời.

- Vậy tại sao anh ta lại thay đổi chỗ làm?

Cô thích được hiểu rõ về công việc làm ăn của ba mình. Victoria cũng vậy, cô gái thường tranh cãi quyết liệt để bảo vệ chính kiến của mình. Có đôi khi cả 3 cha con say sưa trong những cuộc đàm luận chính trị nảy lửa. Edward không có con trai, nên rất vui được trao đổi những chủ đề trí tuệ đó với các con gái.

- theo lời John , Dawson, anh chàng luật sư mới này đã phải chịu một cú sốc khủng khiếp do số phận gây ra hồi năm trước. ba thực sự xót xa cho anh ấy, và chính vì lẽ đó ba đã đồng ý để John đưa anh ta đến đây hôm nay … ba hiểu quá rõ những số phận bất hạnh như thế …

- ông mỉm cười buồn bã với Olivia.

- Vợ anh ta đã mất trong tai nạn đắm tàu Titanic năm trước. Cô ấy là con gái huân tước Arnsborough, cô ấy định về thăm chị gái ở Anh quốc. và số phận nghiệt ngã đã buộc cô ấy phải lân tàu Titanic. Suýt nữa bất hạnh đã cướp đi cả con trai anh ta. Hình như cậu bé đã lên được 1 trong các xuồng cứu nạn cuối cùng. Xuồng đã đầy người, thế là người mẹ trẻ đã nhường chỗ của mình cho 1 đứa bé khác, cô ấy bảo sẽ đợi chuyến sau … Mặc dù hầu như chắc chắn chẳng còn cái chuyến sau nào nữa.

Ba hiểu vì sao anh ta phải rời công ty cũ và đưa co ntrai tới châu Âu sống trong suốt 1 năm trời. Đến nay cũng đã được 16 tháng rồi. Anh ta vừa mới đế nchỗ chú John hồi tháng 5 hay tháng 6 gì đó. Người đàn ông bất hạnh! John hết lời ca ngợi anh ta đấy, dù Dawson vẫn còn chịu ảnh hưởng nặng nề của cú sốc. nhưng anh ta đã cố trấn tĩnh lại, như rât nhiều người khác cốt chỉ muốn tốt cho thằng con trai mà thôi.

Ông hoàn toàn có thể đặt mình vào vị trí của con người chưa quen biết đó. Ông nhớ lại cái ngày ông mất Elizabeth, tất nhiên cái chết của nàng là do gặp khó khăn khi sinh nở chứ không thảm khốc như vụ đắm tàu Titanic. Nhưng, ai có thể đo được nỗi khổ đau? Edward Henderson đắm chìm trong suy tư, Olivia cũng vậy. một lát sau, khi ngước lên họ ngạc nhiên nhìn thấy John Watson đã đứng ở ngưỡng cửa.

- Ô! Ông làm thế nào vào được mà chúng tôi không biết nhỉ? Ông vào qua cửa sổ ư? – Ông chủ nhà phấn khởi cười lớn.

Ông nhỏm ngay dậy, bước qua phòng với đôi chân nhanh nhẹn để đón tiếp người bạn già của mình. Nhờ sự chăm sóc chu đáo của Olivia, trông dáng vẻ ông tràn đầy sinh lực, cho dù ông vẫn luôn phàn nàn về tuổi già giả hiệu của mình.

- Chẳng ai chú ý đến tôi cả, - John Watson trả lời, ông cũng cười vui vẻ.

John vóc người cao lớn, đường bệ, mái tóc dày, trắng như cước. Còn cha Olivia dáng dong dỏng, quý phái, nhưng tóc cũng bạc phơ như thế, vậy mà xưa kia tóc ông từng đen nhánh như tóc 2 cô con gái ông bây giờ. Các cô con gái thừa hưởng từ cha đôi mắt màu lơ. Đôi mắt ấy mỗi khi tranh luận với John đều sáng lên đầy nhiệt tình. 2 người biết nhau từ hồi học trung học. đúng ra, Edward là bạn tốt nhất của người anh cả John, nhưng ông ấy đã mất từ nhiều năm nay. Sau đó John và Edward mới thân thiết nhau hơn. John Watson lo cho tất cả vụ tranh chấp liên quan đến công việc làm ăn và đầu tư của Edward.

Vừa mới đến họ đã vồ vập trò chuyện nói cười rôm rả. Olivia nhìn lại lần cuối khay đồ ăn để chắc chắn mọi việc đều đâu vào đấy, rồi cô đứng lên chuẩn bị rời khỏi phòng. Thật bất ngờ, vừa quay người dợm bước cô đụng ngay phải Charles Dawson. Cô thấy hay hay vì được gặp anh thế này, khi mà cô và cha vừa nói chuyện về cuộc đời anh, và cô đã biết bao điều về anh trong lúc vẫn chưa biết anh là ai. Trông anh thật lịch lãm, quyến rũ, mặc dù thoáng 1 vẻ khô khan, khắc khổ. 1 đôi mắt buồn nhất trên trái đất này, cô tự nhủ, giống như hồ nước xanh thẳm. Nhưng khi cha Olivia giới thiệu 2 người với nhau, anh vẫn khẽ mỉm cười niềm nở. Anh ấy không chỉ buồn, cô tin chắc là vậy. Dáng vẻ điềm đạm trầm tĩnh của anh, cái nhìn chân tình của anh khiến người ta mong muốn được an ủi và chia sẻ.

- Rất hân hạnh, - anh lịch sự nói và bắt tay cô.

Anh nhìn thẳng cô trong giây lát, rõ ràng bị ấn tượng mạnh bởi vẻ đẹp trước mắt, nhưng không hề có gì bất nhã. Đúng hơn chỉ là 1 chút kinh ngạc. Tính rụt rè bản năng của Olivia lại trỗi dậy. Cô vội vã ẩn mình sau vai trò 1 nữ chủ nhân chu đáo.

- Tôi có thể phục vụ quý vị 1 cốc nước chanh hay 1 ly rượu ngon? Ba tôi luôn thích rượu nho nhất, kể cả trong 1 ngày nóng nực như thế này.

- Tôi rất vui lòng nếu được 1 ly nước chanh.

John Warson cũng chọn nước chanh, rồi cả 3 cùng thoải mài thưởng thức món bánh ngọt. Khi tin chắc đã xong xuôi mọi nhiệm vụ, Olivia nhẹ nhàng rút khỏi phòng, khép cánh cửa lớn lại sau lưng. Lúc chỉ còn 1 mình bên ngoài, 1 điều gì đó trong mắt Charles Dawson bỗng khiến cô xao động, có lẽ tại cô biết câu chuyện buồn của anh. Cô tự hỏi không biết con trai anh đã bao nhiêu tuổi và anh làm thế nào để 1 mình nuôi dạy được nó … giá có 1 ai đến bên cuộc đời anh. Olivia cố gắng xua đi những ý nghĩ ấy. Như vậy thật buồn cười, thậm chí không phải phép chút nào, khi ưu tư về 1 trong các luật sư của cha mình. Cô lắc đầu, đi về phía nhà bếp và suýt nữa va vào cậu thợ máy Petrie của cha. Thật ra cậu ta vẫn đang học nghề, bởi cậu vốn chỉ là anh coi ngựa. Nhưng cậu thiếu niên 16 tuổi ấy tỏ ra hiểu biết về ô tô còn nhiều hơn những con ngựa. Cha Olivia vốn có 1 sở thích đặc biệt đối với loại máy móc hiện đại ấy. Khi còn sống ở New York, ông là người luôn mua 1 trong những kiểu đầu tiên. Giờ đây ông đã có cả 1 bộ sưu tập, và Petrie được giao trách nhiệm bảo trì, bảo dưỡng chúng.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Có gì không ổn sao? – Olivia hỏi.

Cậu trai tội nghiệp hình như đang lo sợ cuống cuồng.

- Tôi cần gặp ông chủ ngay lập tức, thưa cô, - cậu dường như sắp khóc.

Phải giữ cậu ta lại trước khi cậu làm gián đoạn công chuyện của cha và các luật sư trong thư viện.

- Cậu không thể làm phiền ông lúc này được. Cậu muốn tôi giúp gì không? – Cô hỏi với giọng vừa ân cần vừa kiên quyết.

Cậu ta do dự, rụt rè đưa mắt nhìn xung quanh như sợ có 1 đôi tai đang rình rập.

- Chiếc xe Ford, - cuối cùng cậu ta lí nhí, mắt hốt hoảng. – Nó đã bị lấy trộm rồi.

Nước mắt rơm rớm, cậu đang chờ đợi điều tồi tệ nhất. Cậu sắp mất đi chỗ làm tốt nhất mà cậu chưa bao giờ có, cho dù không phải do lỗi của cậu. Cậu không hiểu nổi chuyện đó đã xảy ra thế nào.

- Mất trộm? – Olivia kinh ngạc. – Có thể nào lại như vậy? Kẻ nào có thể đi vào địa phận của chúng ta, lấy đi chiếc xe mà không khiến ai chú ý?

- Tôi không biết, thưa cô. Nó vẫn còn ở đó sáng nay. Tôi đã lau rửa nó, nó sáng bóng lên như cái ngày ông chủ mới mua về. Tôi đã để cửa gara mở cho thoáng, nếu không với cái nắng như thế trên mái, gara sẽ biến thành cái lò mất, thật không tốt cho xe nhất là khi vừa rửa xong. Thế mà nửa giờ sau, đã không còn chiếc ô tô nữa, nó đã biến mất …

Cơn xúc động lại khiến cậu nghẹn lời. Olivia lại nhẹ nhàng đặt tay lên vai trấn an cậu. 1 chi tiết trong câu chuyện khiến cô chú ý.

- Lúc đó mấy giờ? Cậu còn nhớ không?

Giọng nói và dáng vẻ cô hoàn toàn bình tĩnh, hiếm có ở 1 cô gái tuổi 20 như cô. Cô vẫn thường gặp những vấn đề kiểu này hầu như mỗi ngày và cô biết cách giải quyết chúng. Nhưng về chuyện bí ẩn này cô lại có 1 ý khác.

- Chính xác là 11h30, thưa cô. Tôi chắc chắn thế.

Olivia đã nhìn thấy em gái lần cuối lúc 11h. chiếc xe Ford đang khiến cho Petrie lo bạc mặt này vốn dùng chuyên chở lương thực và các đồ mua sắm từ thành phố. Còn cha cô thì thường dùng chiếc Cadilac Tourer khi muốn đi đâu đó.

- Nghe này Petrie, - cô từ tốn, - cậu cứ bình tĩnh. Rất có thể người làm nào đó trong nhà mượn đi mua sắm việc gì mà không nghĩ tới việc báo trước cho cậu. Chẳng hạn như bác làm vườn. Tôi đã bảo bác ấy đi xem qua mấy cây hoa hồng mà tôi gửi tặng bà Shepard.

Cô tin chắc chiếc xe không bị mất cắp. Cần phải thuyết phục Petrie chờ đợi. Nếu cậu ta kể chuyện mất trộm này cho cha cô, ông sẽ gọi ngay cho cảnh sát và sẽ kéo theo bao chuyện phức tạp.

- Kittering không biết lái xe, thưa cô. Bác ta không thể nào lại lấy loại xe Ford để đi xem những cây hoa hồng cho cô được. Bác ta sẽ đi ngựa hoặc cùng lắm là mượn tạm chiếc xe đạp, nhưng không phải là xe Ford, thưa cô, không, không phải là xe Ford.

- Có thể là 1 người khác. Tôi nghĩ, thật quá sớm khi thông báo chuyện này cho cha tôi. Hơn nữa ông đang bận. Chúng ta hãy chờ cho đến buổi tối, đồng ý chứ? Nếu không ai mang chiếc xe lại, chúng ta sẽ tính. Nhưng tôi tin rằng tối nay chiếc xe Ford sẽ lại ở trong gara. Bây giờ cậu hãy vào bếp và uống 1 ly nước chanh đi.

Cô dịu dàng kéo cậu đi theo mình. Petrie phó mặc cô xử trí, dần dần đã an tâm phần nào, dù còn rất căng thẳng. Cậu vẫn đoán chắc, nếu ông Henderson phát hiện ra chiếc xe Ford đã bị đánh cắp ngay trước mũi cậu thì ông sẽ lập tức tống cậu ra khỏi cửa. Olivia tiếp tục an ủi cậu. Cô rót đầy cốc nước chanh, đưa cho Petrie và cả đĩa bánh ngon trứ danh nữa, khiến người đầu bếp nhìn cô với đôi mắt tinh quái, hình như bác ta đoán ra cô chủ đang có mưu tính gì đó.

Cô hứa sẽ gặp Petrie vào buổi chiều nếu không thấy chiếc xe quay về và cũng buộc cậu hứa không được nói gì cho cha cô trong thời gian đó. Khẽ nháy mắt với người đầu bếp, Olivia vội vã tránh đi để khỏi đụng với Bertie lúc ấy đang tiến về phía cô, nhưng Olivia, vốn nhanh nhẹn hơn tất cả các gia nhân trong nhà họp lại, đã kịp chuồn ra cửa ban công trông ra vườn. cái nóng hầm hập của mùa hè bọc lấy cô, cô trút 1 hơi thở dài. Vậy đó, cứ hỏi tại sao những người láng giềng phải đi tránh nóng ở tận Newport hay Maine. Còn đây cái nóng thật không thể chịu đựng nổi. Để đợi khi mùa khô đến sẽ mang theo gió khô mát mẻ dễ chịu, tạo nên tất cả vẻ đẹp trù phú của cảnh vật nơi đây. Và mùa xuân nữa, sau 1 mùa đông dài tưởng như không dứt, miền quê thôn dã lại khiến ta liên tưởng đến 1 bức tranh tuyệt diệu trữ tình. Chỉ vào mùa hè và mùa đông, thiên nhiên mới bắt ta phải kinh ngạc vì sự tai ác của nó. Phần lớn những người sống ở Croton-on-Hudson đều lên thành phố vào mùa đông và mùa hè thì tới vùng biển. Trừ cha cô. Người nhà Henderson lưu lại điền trang suốt cả năm.

Nếu được đi bơi ở sông lúc này quả là sảng khoái, nhưng Olivia không có nhiều thời gian nữa. cô rẽ vào 1 lối mòn nhỏ ở phía sau điền trang, thật dễ chịu khi 1 mình thả bộ trên con đường tĩnh lặng, con đường dẫn đến 1 khu vườn rất đẹp, khuất tầm nhìn. Nơi đây cô thường tập cỡi ngựa, môn thể thao cô ưa thích. Có 1 cánh cửa hẹp mở sang khu đất người láng giềng, cô vẫn phi ngựa qua các bình nguyên thuộc địa phận của họ, cũng chẳng phiền phức gì. 2 nhà cùng sẻ chia những quả đồi này như trong 1 gia đình lớn vậy, 1 gia đình sẽ có ngày càng nhiều thành viên về đây định cư lâu dài.

Mặc dù trời rất nóng, cô vẫn cứ đi. Cô không nghĩ về chiếc xe bị mất cắp nữa. Kỳ quá, những ý nghĩ của cô lại hướng tới Charles Dawson và câu chuyện cha cô đã kể. bất hạnh làm sao khi vợ mình ra đi 1 cách bi thảm như thế! Anh hẳn đã phải lo lắng phát điên khi cái tin về vụ đắm tàu lan đi. Olivia ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài. Tiếng động đằng xa dần dần thu hút sự chú ý của cô. Cô ngồi im, nghiêng tai nghe ngóng. Tiếng động lại gần hơn. Cô ngước lên đúng lúc chiếc Ford mất tích rống ầm ĩ lao qua lối của hẹp, làm xước ngay 1 vệt sơn. Olivia giật mình nhìn chiếc xe hướng về phía cô. Đằng sau vôlăng, cô em gái đang mỉm cười… Trên bàn tay Victoria giơ cao lên thay cho lời chào, Olivia trông rõ 1 điếu thuốc.

Olivia không rời chỗ, thậm chí cũng không buồn đứng lên. Cô vẫn ngồi yên, nhìn đứa em, lắc đầu. Victoria rời xe, cười rạng rỡ với chị qua làn khói thuốc dày đặc.

- Petrie đang muốn nói với ba rằng chiếc xe đã bị đánh cắp, em có hiểu gì không đấy? Ba sẽ gọi cho cảnh sát nếu chị để cậu ta làm việc đó.

Giọng của Olivia không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào. Cô đã quá quen với những sự bất thường của em gái mình rồi. Cả 2 nhìn nhau trong giây lát, 1 người bình thản song rõ ràng không hài lòng, còn 1 người đang vui thích ra mặt. Nhưng ngoài mớ tóc bị gió làm rối bù của Victoria, thật đáng ngạc nhiên, cả 2 cô gái này giống nhau tuyệt đối. Như thể 1 người đang đứng trước hình bóng mình trong gương. Cũng đôi mắt đó, cái miệng đó, cũng đôi má, mái tóc thậm chí cả dáng điệu, cử chỉ … Thực tế cũng có những chi tiết khác nhau rất nhỏ - Victoria có vẻ nghịch ngợm, hoạt bát và vô lo hơn, - nhưng vẫn khó có thể, nếu không nói là không thể, phân biệt được họ. Chính cha đẻ 2 cô gái đôi khi còn bị lẫn lộn; còn những người làm thì thường xuyên tưởng nhầm người này là người kia. Các bạn học cùng lớp ngày trước chưa bao giờ có thể phân biệt được họ. Ở trường học, sự giống nhau ấy gây ra bao nhiêu chuyện bất ngờ đến rụng rời, họ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người và đổi vị trí cho nhau bất cứ lúc nào có thể, khiến các giáo viên luôn phải bối rối. Theo cách nói của Olivia, Victoria đã hành hạ họ không thương tiếc. Đến mức cuối cùng cha các cô đã quyết sẽ gửi gắm việc giáo dục con cái cho gia sư. Bất hạnh là, học ở nhà cũng đồng nghĩa với việc tự cô lập với thế giới bên ngoài. Các cô không có bạn bè nữa. 2 chị em nhớ trường học lắm, nhưng cha họ tỏ ra rất kiên định. Ông không chịu đựng được khi các con mình luôn bị xăm soi giống như những sinh vật lạ trong hội chợ. Vả lại, ở trường các thầy giáo đã gần như phải thừa nhận 1 sự thật là không thể quản lý được 2 đứa trẻ; nhưng các gia sư và bà Bertie có thể làm được điều đó. Thực tế chỉ có duy nhất bà Bertie là người có khả năng biết được đúng đứa nào là đứa nào. Bà biết cách phân biệt chúng dù từ sau lưng hay trước mặt, ngay cả khi chúng chưa mở miệng nói. Bà biết cả điểm bí mật vẫn thường dùng nhận ra 2 đứa khi còn bé xíu. Olivia có 1 cái bớt nhỏ ở lòng bàn tay phải, còn Victoria cũng có 1 cái bớt y như thế nhưng ở lòng bàn tay trái. Tất nhiên cha chúng cũng biết điều đó, nhưng ông thường quên kiểm tra chúng bằng cách này. Ông thấy đơn giản nhất là hỏi luôn chúng, và hi vọng chúng nói thật, bây giờ khi lớn chuyện đó cũng không thành vấn đề nữa. 2 chị em sinh đôi, chúng thật xứng đáng với cái từ đó, chúng giống nhau như 2 giọt nước, và sự giống nhau ấy tạo ra xung quanh chúng những chuyện buồn cưới phát điên đầu.

Mới cách đây 2 năm, sự xuất hiện của 2 cô gái trong giới thượng lưu New York đã gây nhiều ồn ã. Chính vì lý do đó mà người cha đã đưa ngay các con gái mình về Croton-on-Hudson trước mùa Noel. Bất cứ nơi nào họ đến, mọi ánh mắt đều đổ dồn về 2 cô gái và ông không thể nào thông cảm được. thấy các con mình bị nhìn ngó, chỉ trỏ như những vật kỳ lạ, ông cảm thấy bị trêu tức khủng khiếp. Victoria đã buồn rũ khi biết tin họ sắp trở về Croton-on-Hudson, trong khi Olivia lại tiếp nhận tin ấy với 1 sự nhẹ nhõm thanh thản. Cô sẵn lòng trở về điền trang nhưng Victoria thì không. Với Victoria, cuộc sống ở thôn quê đồng nghĩa với sự buồn chán và cô tự hỏi làm sao mà cha và chị mình lại có thể chấp nhận 1 cuộc đời mờ nhạt như vậy.

Chủ đề duy nhất khiến cô say mê lúc này là phong trào đấu tranh của phụ nữ Anh đòi quyền bầu cử. Tư tưởng đòi quyền bình đẳng cho nữ giới thiêu đốt cô, suốt ngày cô chỉ nói về điều đó, và Olivia đã phải nghe đến phát chán. Victoria ca ngợi hết lời Alice Paul, người tổ chức cuộc tuần hành ở Washington, ngày hôm đó, đã có hàng chục phụ nữ bị bắt. Có khoảng 40 người bị thương và kỵ binh đã phải tới nơi để lập lại trật tự. Victoria cũng thường xuyên nói về Emily Davison, người đã bị chết 2 tháng trước tại Anh khi xong ra trước kỵ binh hoàng gia trong 1 cuộc đụng độ. Victoria còn tang bốc thái quá Emmeline và các con gái bà ta, đã gan dạ đấu tranh vì quyền phụ nữ ở Anh. Bình luận về phong trào phụ nữ đấu tranh đòi quyền bình đẳng, đôi mắt Victoria như bốc lửa, khi Olivia chán ngấy, lơ đãng ngước mắt nhìn lên trần. Nhưng lúc này cô đang yên lặng ngồi trên chiếc ghế băng, chờ những lời giải thích và xin lỗi của em gái.

- Thế ư? Họ đã gọi cảnh sát chưa? – Victoria cao giọng chọc chị và chẳng hề tỏ ý muốn xin lỗi.

- Không, - Olivia trả lời giọng nghiêm khắc. – Chị đã phải hối lộ Petrie 1 cốc nước chanh và bánh nướng đấy… A, đáng lẽ chị nên để cậu ta báo cho ba. Chị biết ngay em mà.

Cô cố tỏ ra giận dữ, nhưng 1 cái nét nào đó trong mắt cô lại tố cáo sự bực bội giả tạo, điều đó chẳng qua được mắt Victoria.

- Làm sao chị biết? – Victoria vui vẻ hỏi, không 1 chút ăn năn hối cải.

- Chị có cái mũi thính mà, đồ quỷ! 1 ngày nào đó, khi họ muốn gọi cảnh sát, chị sẽ không ngăn đâu.

- Chị sẽ không làm vậy, Victoria trả lời, tia sáng tinh quái lóe lên trong mắt, ánh nhìn đó vẫn thường gợi cho Edward nhớ đến mẹ chúng.

Nhìn bề ngoài, Victoria đúng là 1 bức chân dung của Olivia, cả khuôn mặt, vóc dáng và trang phục vì cô cũng mặc 1 chiếc váy dài màu xanh nhạt.

Sáng nào Olivia cũng chọn váy dài cho 2 chị em. Victoria mặc chúng chẳng thèm tranh cãi. Họ hoàn toàn thích thú được xứng đôi bên nhau, mặt khác việc đó còn giúp kéo được Victoria khỏi nhiều sai sót khi còn nhỏ. Olivia luôn luôn bao che cho cô, xin lỗi hộ cô. Có khi họ còn tráo đổi vị trí cho nhau, lúc thì để cứu Victoria ra khỏi tình huống khó xử, hay như hồi bé, chỉ vì thấy như vậy rất vui. Cha đã hơn 1 lần la mắng các cô về điểm này, rồi lại ân cần khuyên nhủ dừng nên lạm dụng lợi thế đặc biệt của mình theo cách đó nữa … Nhưng làm sao mà không bị khuất phục trước 1 sự hấp dẫn như vậy chứ? Tất cả những gì liên quan đến họ đều nằm ngoài những chuẩn mực thông thường. họ gần gũi nhau hơn mọi cặp chị em khác. Đôi khi họ còn cảm giác là 1 và chỉ 1 người duy nhất. tuy nhiên họ có những điểm rất khác nhau. Victoria ngịch ngợm, tinh quái hơn, sự táo bạo của cô gần như sự liều lĩnh, cô thích những chuyện phiêu lưu. Cô luôn là người gây nên những chuyện phiền toái. Thế giới rộng lớn này làm cô say mê hơn nhiều so với Olivia … Olivia hài lòng với việc ngồi yên trong nhà giữa những khuôn phép của gia đình, xã hội và truyền thống. Victoria sôi sục muốn được đấu tranh để giải phóng phụ nữ, được tham gia vào các cuộc biểu tình, hội thảo … Cô coi hôn nhân như 1 thứ tập quán dã man tạo ra nhằm áp bức phụ nữ, trong khi Olivia chỉ nhìn thấy ở những phong trào chính trị ấy sự điên rồ, vô bổ … Trước đây cũng có những hoạt động khác khiến cho Victoria say mê, những hệ tư tưởng tôn giáo, các khái niệm về tri thức con người … mà cô đọc được trên sách báo. Còn Olivia, cô luôn cố gắng giữ chân mình đứng vững trên mặt đất, vả lại cô cũng không thấy mình đủ có thể đảm dấn thân vào 1 trong những cuộc đấu tranh vì những nguyên nhân rất mờ mịt ấy. Thế giới của cô ít mạo hiểm hơn của em gái. Tuy nhiên, với những đôi mắt trần gian, các cô luôn là 1 thể đồng nhất, ngay cả với những người biết rõ các cô.

- Em học lái xe lúc nào? – Olivia đá 1 viên sỏi nhỏ dưới đất, nghiêng đầu hỏi, cô đành phải chào thua trước cái vẻ vui tươi nhí nhảnh của em gái.

Victoria ném mẩu thuốc lá cạnh chiếc ghế chị đang ngồi. Olivia luôn tự nguyện đảm nhận vai trò bà chị nghiêm khắc hay gắt gỏng, chì chiết. cô chỉ ra đời trước Victoria 12 phút, và 12 phút ấy đã biến chuyển tất cả. những khi tâm sự chân thành, Victoria luôn nói rằng chính cô là người đã giết chết mẹ.

- Không phải thế! – Ngay từ khi họ còn rất nhỏ, Olivia đã trả lời dứt khoát. – Em không giết mẹ. Chính là Chúa muốn thế.

Trái tim thương tổn, Victoria quay ra bảo vệ nhiệt tình cho Chúa:

- Người không muốn rằng mẹ chúng ta chết!

Bà Bertie đã rất sửng sốt khi biết câu chuyện giữa 2 chị em. Bà đã giải thích để chúng hiểu những khó nhọc đau đớn khi sinh nở. Rằng mang đến thế giới này 2 đứa trẻ sinh đôi đòi hỏi 1 nỗ lực phi thường, chỉ những thiên thần trên trời mới có khả năng làm điều đó. Như vậy theo lời người vú già trung hậu thì rõ ràng mẹ của các cô chính là thiên thần, mẹ đã gửi các cô trên trái đất, tin tưởng giao phó các cô cho cha – người vô cùng yêu quý các cô, rồi mẹ đã trở về thiên đường. Không ai có lỗi trong việc này cả, vấn đề quy trách nhiệm không thể được đặt ra. Tuy thế Victoria vẫn ngấm ngầm tự coi mình là thủ phạm gây ra cái chết của mẹ, Victoria biết điều đó. Không 1 điều gì, không 1 lý lẽ nào có thể thay đổi điều đoan chắc đó trong đầu Victoria, kể cả đến bây giờ khi cô đã 20.

Nhưng vào lúc này, cả 2 không ai nghĩ đến điều đó; Olivia đang cật vấn em về việc học lái xe.

- Mùa hè vừa rồi, em đã tự học 1 mình, - Victoria trả lời, nhún vai vẻ ngông nghênh phóng túng.

- 1 mình? Như thế nào?

- Rất đơn giản. Em đã lấy chìa khóa, rồi thử dần dần. Em đã làm cái xe móp 1 vài chỗ trong những lần đầu tiên tập, nhưng Petrie chẳng hiểu chuyện gì cả. Cậu ta cứ tưởng là do cậu ta lái xe ra thành phố và đỗ xe trước cửa hàng tạp hóa mà lại gây nên chuyện đó chứ.

Olivia nhìn em ra bộ nghiêm khắc, nhưng kỳ thực cô đang cố nhịn cười.

- Hãy thôi nhìn em hằn học như thế đi. Biết lái xe rất hay và cần thiết. Khi chị muốn em sẽ chở chị đi chơi 1 vòng.

Olivia lắc đầu, cô không dễ bị xiêu lòng. Victoria đã rất có nguy cơ gặp 1 tai nạn chết người khi phi trên đường đất nông thôn trong 1 cỗ máy mà cô không làm chủ được.

- Để rồi lao vào 1 gốc cây cho bẹp dí à? Không, cảm ơn! Và em lại còn hút thuốc nữa chứ.

Cô biết thói xấu này của Victoria từ mùa đông trước. Khi phát hiện ra 1 bao Fatima trong bàn phấn, cô đã hoảng sợ, nhưng khi cô nói chuyện với Victoria, cô em đã đáp lại bằng 1 tràng cười vô tư nhất và thêm 1 loạt lời kể dài dòng, chối quanh.

- Đừng chơi trò cũ rích thế, - Victoria nói giọng gay gắt. – Nếu chúng ta sống ở Paris hay London, chị cũng sẽ hút thuốc, có gì lạ đâu, vậy mới là thạo đời.

- Chị không đồng ý đâu, Victoria. Đó là thói quen không tốt đối với 1 cô gái, điều đó em cũng biết mà. Thôi được rồi, thế em đã ở đâu?

Victoria ngần ngừ hồi lâu trong khi Olivia chờ câu trả lời. Victoria luôn nói sự thật với cô. Giữa họ với nhau không tồn tại 1 bí mật riêng nào cả. Rất hiếm khi có người muốn giấu giếm chuyện gì, lúc đó người kia thế nào cũng cảm thấy ngay.

- Nào, thú thật đi! – Olivia nhắc lại, tự tin với vai trò chị cả của mình.

Victoria bỗng nhiên trở nên bé bỏng hơn cái tuổi 20 rất nhiều.

- Được rồi. Thế này, em đã đến Tarrytown, tham dự 1 buổi mitting của hiệp hội toàn quốc vì quyền của phụ nữ. Alice Paul cũng ở đó. Chị ấy đã đặc biệt có mặt để điều hành cuộc hội thảo. chị ấy đề xuất sẽ thành lập 1 nhóm đấu tranh vì nữ quyền ở ngay vùng này. Anna Howard Show, chủ tịch hiệp hội đáng lẽ cũng tới tham dự buổi họp này, nhưng chị ấy đã không đến được.

- Lạy chú! Victoria, em đang làm cái gì thế? Ba sẽ gọi cảnh sát nếu em định tham gia vào 1 trong những cuộc biểu tình kiểu đó … Hay em muốn mình sẽ bị bắt giữ và ba đến tìm em ở đồn.

Không gì có thể làm nhụt chí Victoria, cái ý ngẫu nhiên đó của chị ngược lại khiến cô thích thú.

- Chuyện đó thì có đáng gì, Ollie Alice là 1 phụ nữ phi thường … Lần sau chị phải đi đến đó với em.

- Lần sau chị sẽ trói em vào giường! và nếu em còn định lấy trộm xe đi làm những điều ngốc nghếch ấy, chị sẽ để mặc Petrie gọi cảnh sát. Mà tốt hơn là chị sẽ tố em luôn đấy.

- Không đâu, chị sẽ chẳng làm gì hết. Nào trèo lên đây, em sẽ chở chị về gara.

- Tuyệt vời nhỉ! Như thế cả 2 chúng ta sẽ đều dính dáng tới vụ này. Thôi cảm ơn, em gái yêu quý ạ.

- Đừng ra cái vẻ đoan trang thế! Không ai biết người nào trong chúng ta đã dùng ô tô đâu.

Sự giống nhau của 2 chị em thường để phục vụ cho những ý tưởng của Victoria hơn là của cô chị - vốn chẳng bao giờ có lỗi phải giấu giếm.

- Họ sẽ biết ngay nếu họ tinh ý hơn 1 chút,

Cô thận trọng leo vào trong xe. Victoria bất thần khỏi động máy làm chiếc Ford giật mình rồi trượt theo những vết xe cũ trên đường, Olivia không thể không bật la lên. Victoria chìa cho chị 1 điếu thuốc, tất nhiên cô từ chối. Cô đang sẵn sàng cho nó 1 bài học đạo đức mới, nhưng thay vào đó, cô cười phá lên, cái cảnh này mới kỳ cục và lố lăng chứ! Thật phí công khi giảng lý lẽ cho Victoria, cô tự nhủ. Trong lúc chiếc xe lao về phía gara như xe đua đang cán đích, tý nữa thì làm bổ nhào Petrie đang đứng ở cửa. cậu ta hết nhìn người này rồi nhìn người kia, miệng há hốc, khi 2 cô đồng thời bước xuống xe và Victoria xin lỗi vì những xây xước nho nhỏ trên xe.

- Nhưng tôi …tôi … tôi tưởng … tôi … khi …, thưa cô … tôi muốn nói, vâng, … cảm ơn cô … cô Olivia … cô Victoria … cô …

Tất nhiên cậu ta chẳng mảy may đoán được ai trong các cô đã lấy xe và cậu chẳng có ý muốn tìm hiểu. Cậu sẽ chỉ thay lại tấm cao su lót bậc lên xuống, tìm người chỉnh lại chỗ sơn và chỗ móp … và không thấy, không biết gì hết. Sau tất cả những chuyện đó, thực tế không có 1 vụ mất trộm nào. Cậu sẽ vẫn giữ được chỗ làm của mình. Cậu nhìn theo 2 cô chủ trẻ đang ngẩng cao đầu trở vào nhà, tay khoác tay, thong thả bước lên bậc thềm. 2 chị em cùng phì cười.

- Em thật là kinh khủng em có biết không? – Olivia giả bộ phẫn nộ. – Cậu bé khốn khổ đó những tưởng sẽ bị ba vặn cổ … chị chắc chắn sẽ có ngày em bị tống vào tù đấy.

- Em cũng nghĩ như vậy, - Victoria đối đáp chẳng chần chừ, ra chiều tức tối siết chặt tay chị. – Có khi chị đồng ý thay thế chỗ em vào xà lim cũng nên, để em được ra ngoài hít thở chút không khí và tham dự những cuộc họp chính trị … Chị nghĩ chuyện đó thế nào?

- Chị nghĩ những chuyện đó sẽ kết thúc. Chị sẽ không bảo bọc em mãi nữa đâu, - Olivia tuyên bố, nàng dí ngón tay dưới mũi cô em đe dọa, chưa lúc nào nàng cảm thấy yêu nó đến thế.

Cô em sinh đôi là người bạn tốt nhất, là phần ẩn khuất tâm hồn cô. Người này luôn biết rõ người kia như chính mình. Khi ở bên em, 1 sự dễ chịu mênh mông lan tỏa xâm chiếm Olivia. Đó là 1 thứ tình cảm qua lại. Dù điều này không hoàn toàn giống ở Victoria, Victoria độc lập hơn đôi chút, cô không chần chừ khi cần lo cho những mối bận tâm riêng của mình, và nhất là cho những buổi mitting quý báu.

- 2 cô gái vừa cười vừa nói đi ngang qua tiền sảnh, đúng lúc cánh cửa thư viện bật mở, 3 người đàn ông từ đó bước ra, vẫn tiếp tục tranh luận. Olivia và Victoria im bặt. Olivia lại gặp Charles, anh đang nhìn họ, kinh ngạc. Ánh mắt anh dõi từ người này qua người kia, như để thuyết phục mình tin trên đời có 2 người con gái với vẻ đẹp tao nhã và giống hệt nhau như thế. Tuy nhiên có thể nói rằng anh cảm thấy 1 điều gì đó khác nhau giữa 2 người. Lúc này anh đang chăm chú quan sát Victoria, mái tóc cô bù rối hơn Olivia. Họ mặc 2 chiếc váy giống nhau, nhưng váy áo Victoria có phần nhàu bẩn. ở cô có 1 sự kiêu ngạo không thấy được bằng mắt thường, song vẫn cảm nhận được bằng tri giác.

- Ôi lạy chúa! – Edward Henderson cảm thán, thích thú vì phản ứng của Charles. Tôi đã quên thông báo trước cho anh điều gì sao?

- Vâng, thưa ngài, tôi e là vậy, - Charles Dawson trả lời, khuôn mặt đỏ nhừ, dứt cái nhìn khỏi Victoria để quay sang ngắm Olivia lần nữa, lẫn lộn bối rối.

Dường như tất cả mọi người đều thú vị, trừ anh.

- Anh đừng lo, ông chủ nhà trêu chọc, - đó chỉ là ảo giác thôi mà.

Ông có thiện cảm với Charles. Anh là 1 người đàn ông đứng đắn, chính trực, thông minh, có đầy những sáng kiến cho việc nâng cao hiệu quả công việc của nhà máy thép và hoạt động đầu tư của Edward.

- Vâng – đôi khi cũng là nguyên nhân của 1 vài sai lầm về thị giác như thế đấy, - ông tiếp tục.

Ông mỉm cười với Charles Dawson, anh bỗng phá lên cười rất trẻ trung. Ở tuổi ba mươi sáu, hầu như anh luôn nói năng cư xử quá nghiêm trang đến nỗi bạn bè bảo rằng do công việc và cuộc đời, mà anh đã già hơn tuổi nhiều. Nhưng những lúc thế này, anh lại trở lại là một chàng trai trẻ tuổi khi chiêm ngưỡng hai người đẹp trước mắt mình, đang tiến về phía mình với những bước đi thanh thoát, và anh không thể không thể không nhận thấy rằng từng chi tiết cử chỉ của họ đều giống nhau. Họ bắt tay anh. Edward giới thiệu Olivia với anh lần thứ hai và Victoria lần thứ nhất. Cả hai bật cười trước khi lưu ý cha rằng ông đang chỉ nhầm. Charles lại cười.

- Ngài có thường xuyên nhầm không? - Anh hỏi, đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn chưa hết choáng váng.

- Suốt ngày, nhưng không phải lúc nào người ta cũng nói với ông, - Victoria chen ngang, nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô ấy thật cuốn hút, Charles nghĩ. Anh cảm thấy nơi cô 1 điều gì đó thật tinh tế, khác bình thường. Cô có sự gọi cảm hơn người chị. Và mặc dù nét mặt, mái tóc, trang phục y chang nhau, nhưng những gì ẩn chứa sau những đôi mắt kia, tâm hồn kia không hề giống nhau.

- Khi chúng nó còn bé, - Edward giải thích, - người nhà đã buộc cho chúng 2 dây buộc tóc khác màu để dễ nhận ra. Biện pháp dường như rất hữu hiệu cho đến khi mọi người khám phá ra rằng 2 con quỷ nhỏ này đã tráo đổi dây buộc tóc cho nhau. Vậy là đứa này có thể đóng vai đứa khác mà không ai nhận ra cả. Chuyện đó kéo dài hàng năm trời. 2 con bé này, chúng nó nghịch lắm. – Ông kết luận, sung sướng và tự hào.

Mặc dù ông luôn bực bội khó chịu với những biểu cảm của công chúng khi 2 đứa con của ông xuất hiện, nhưng 1 mặt nào đó, ông vẫn thích điều đó. Giờ đây chúng là hiện thân duy nhất còn lại của người phụ nữ ông yêu sâu sắc đến tận tâm hồn. Ông đã không thể yêu ai nữa sau cái chết của Elizabeth, ngoài các con gái mình.

- Bây giờ thì các cô ấy đã cư xử tốt hơn rồi chứ? Charles hỏi, vẫn cười vì quá kinh ngạc.

John Watson quên báo trước cho anh là khách của họ có 2 cô con gái sinh đôi.

- Đúng vậy, khá hơn 1 chút. - Edward ra vẻ miễn cưỡng nói, mọi người lại cười rộ lên.

Ông quay về phía 2 cô con gái, mắt long lanh.

- Chú ý đấy nhé, cả 2 đứa, hãy liệu mà cư xử cho tử tế. các ngài đây đã thuyết phục ba đi New York trong 1, 2 tháng. Nếu các con hứa với ba sẽ không đặt thành phố trong sự chấn động như thế này, ba sẽ đưa các con cùng đi. Nhưng nếu phạm 1 lỗi, dù nhỏ nhất, - ông nói thêm, đưa mắt tìm Victoria, nhưng ông chẳng nhận ra đứa nào là đứa nào, - ba sẽ bảo Bertie dẫn ngay các con về.

- Vâng, thưa ba. - Olivia bình thản trả lời với 1 nụ cười, biết là lời cảnh báo đó là dành cho em gái mình. Cô ngờ rằng ba không hoàn toàn biết chắc ông đang nói với ai.

Victoria không hứa hẹn 1 lời nào. Viễn cảnh được ở thành phố trong 1 tháng khiến đôi mắt cô sáng bừng.

- Nghiêm túc chứ ba? – Cô hỏi bằng giọng vui vẻ.

- Rằng ba sẽ cho các con về? – Ông trầm tiếng. – Chắc chắn là thế rồi.

- Không … rằng chúng ta sẽ đi New York ấy.

Ánh mắt cô chuyển từ cha sang phía các luật sư. Tất cả đều phải mỉm cười.

- Đúng thế, - Edward nói. – Chúng ta có thể ở lại đó tới 2 tháng nếu những vị luật sư này làm việc không được chuẩn, hoặc họ kéo dài công việc phát triển theo chiều hướng tốt hơn.

Victoria vỗ tay và nhón gót quay 1 vòng. Cô ôm lấy vai chị mình.

- Chị hiểu đấy chứ! New York, Ollie! Chúng ta sẽ đi New York!

Sự vui vẻ hào hứng của cô khiến mọi người của cô khiến mọi người vui lây. Lại 1 lần nữa, Edward thấy tim nhói đau vì 1 cảm giác phạm tội. Ông đã và đang nhốt chúng ở nơi hẻo lánh này. Bây giờ chúng đã đến tuổi cần sống ở thành phố, cần gặp gỡ mọi người, cần tìm được những người chồng xứng đáng. Nhưng ông ghét các ý nghĩ về 1 ngày chúng rời xa ông mãi mãi, nhất là Olivia. Con bé gần gũi ông biết bao. Ông sẽ ra sao nếu thiếu nó? Ôi trời, ông lo lắng quá sớm. hành lý của chúng còn chưa được đóng mà ông đã tưởng tượng là các con gái mình đã lấy chồng và ông chỉ còn lại 1 mình, bị bỏ rơi, cô độc.

- Tôi hi vọng sẽ gặp anh thường xuyên hơn, Charles, khi chúng tôi tới thành phố, - Edward nói, bắt chặt tay người luật sư trẻ, khi ông tiễn 2 người khách ra cửa.

Victoria vẫn đang tiếp tục say sưa nói về New York, chẳng để tâm chút nào đến 3 người đàn ông. Olivia quan sát Charles, anh đang nói lời tạm biệt với cha cô. Anh hứa với ông Henderson rằng ông có thể tin tưởng ở anh trong công việc, khi John Watson đã giao cho anh trông coi các hợp đồng làm ăn của ông. John cũng đồng tình. Edward mới Charles đến chơi tệ xá của ông ở New York. Người luật sư trẻ cảm ơn ông 1 cách lịch sự. Trước khi ra về anh còn quay lại nhìn Victoria. Anh không biết có đúng cô ta tên là Victoria không nữa, nhưng anh có cảm giác kỳ lạ rằng mỗi lần nhìn lại bao giờ anh cũng nhìn đúng cô. Anh không biết giải thích điều đó ra sao. Nhưng có 1 điện trường tỏa ra từ cô … không phải từ chị cô. Anh chưa bao giờ gặp ai như cô cả.

Edward Henderson tiễn 2 người ra tận xe. Họ đi xa dần, còn Olivia đứng bên cửa sổ dõi theo. Mặc dù đang rất hào hứng vì được đi New York nhưng Victoria vẫn nhận ra điều đó.

- Có chuyện gì vậy chị?

Từ trước tới nay, chưa bao giờ nhìn 1 chiếc xe rời đi với 1 sự quan tâm nhiều đến thế.

- Em bảo gì cơ? – Cô trả lời và dợm bước vào thư viện để xem những người hầu phòng đã dọn khay cốc chưa.

- Chị có vẻ nghiêm trọng, Olivia, - Victoria gọi giật.

Họ biết nhau quá rõ khi nào 1 người đang mang nỗi lo lắng buồn rầu hay đơn giản chỉ là 1 nỗi ưu tư nhỏ nhặt.

- Vợ anh ấy đã chết trên chuyến tàu Titanic, năm trước. Ba nói với chị anh ấy còn 1 đứa con trai.

- Em rất tiếc, - Victoria buông thõng chẳng tỏ ra 1 chút xúc động nào. – Anh ta có vẻ buồn phải vậy không nhỉ?

Không có gì có thể lôi cô ra khỏi vô số những thú vui tuyệt diệu đang chờ ở New York, những cuộc hội họp xứng đáng của nữ giới đòi quyền bầu cử.

- Em muốn nói là thậm chí trông còn bi thảm, - cảm thấy hơi vô tâm, cô nói thêm.

Olivia khẽ gật đầu. cô không có thêm lời bình luận gì mà chỉ rảo bước qua thư viện để tránh phải đối diện với em gái mình. Khi Olivia trở lại tiền sảnh, hài lòng thấy người giúp việc đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, Victoria đã lên phòng thay trang phục cho bữa tối. các cô sẽ cùng mặc bộ váy lụa trắng với chiếc trâm cài đầu màu ngọc bích, đôi trâm cài của mẹ trước đây.

Lát sau, Olivia vào bếp. Bertie biết ngay bà đang nói chuyện với ai.

- Cô khỏe đấy chứ, cô Olivia?

Sáng nay thật mệt mỏi, nóng không chịu được, và cô lại đi bộ rất lâu ngoài trời, hơn nữa bây giờ trông cô thật xanh xao.

- Cháu vẫn khỏe. ba vừa bảo rằng chúng ta sẽ đi New York vào đầu tháng 9, trong 1, 2 tháng gì đó.

Cả 2 nhìn nhau mỉm cười. 1 khối lượng công việc không thể tưởng tượng nổi đang chờ họ trước khi mở cửa căn nhà ở New York.

- Bác cháu mình sẽ nói lại chuyện đó vào ngày mai, - Olivia nhẹ nhàng nói tiếp. – Phải bắt đầu tổ chức tất cả.

Có nghĩa là không được nghỉ ngơi chút nào. Có cả ngàn thứ phải tính trước, ngàn chi tiết phải sắp xếp đâu vào đấy. Cha cô thậm chí chả biết tới điều đó.

- Cô đúng là cô gái tốt, - Bertie thì thầm.

Những ngón tay bà khẽ xoa lên gò má nhợt nhạt của cô, rồi bà nhìn sâu vào đôi mắt to, xanh thẫm, tự hỏi có điều gì làm cô bất ổn. Olivia đang mang 1 cảm giác từ trước đến nay cô chưa từng thấy bao giờ: 1 ấn tượng rất kỳ lạ, rất bức xúc. Cô sợ Victoria sẽ đoán được những ý nghĩ của cô.

- Cô đã làm việc quá mệt nhọc rồi đấy, - Bertie lại nói.

Bà quản gia biết rất rõ 2 cô chủ. Bà yêu cả 2 với tất cả sự giống nhau và khác nhau của họ.

- Được rồi, sáng mai bác nhé, - Olivia nói, giọng nhẹ nhàng

Cô rời bếp rồi lên phòng, đi bằng cầu thang trong dành cho người phục vụ, cố làm minh bạch những suy tư của mình, để Victoria không đọc được những điều cô đang nghĩ như đứng trước 1 tấm gương trong. Khó có thể giữ được 1 bí mật nhỏ nào với em gái mình. Mà thật ra, cô cũng chưa bao giờ thử làm điều đó.

Nhưng khi càng đến gần căn phòng rộng, nơi 2 chị em vẫn ngủ chung trên 1 chiếc giường lớn suốt từ thời thơ ấu êm ả, Olivia ngạc nhiên vì thấy mình nghĩ về anh. Cô lại thấy đôi mắt màu lục của người đàn ông đã mất đi người vợ trong vụ đắm tàu Titanic. Trong 1 khoảnh khắc, cô nhắm chặt mi và dứt khoát vặn tay nắm cửa cố nghĩ đến những điều nhỏ nhặt tầm thường, những tấm ra trải giường phải mua cho ngôi nhà ở New York, những kiểu vải phủ mà cha cô thích … Đầu óc chất đầy những mối bận tâm thực dụng nhất, cô bước nhanh qua ngưỡng cửa nơi em gái mình đang mong đợi.