Bông Cúc Nhỏ

Chương 3

Miễn cưỡng tốt nghiệp cấp hai, tôi đương nhiên không thể vào Trung học. Lý Hoa Thành cũng không vui, định ép tôi thi lại lần nữa. Mỗi khi anh lôi việc đó ra, tôi cười gian xảo, tự cởi dần áo quần, anh chỉ còn cách không bao giờ dám đề cập nữa.

Những ngày thật vui sướng! Thật đó, rất chiều tôi, rất nịnh tôi, những gì tôi muốn anh đều cho, mà tôi nào muốn gì nhiều, chỉ muốn anh ở bên tôi.

Tôi từ bông cúc nhỏ biến thành người đàn bà của đại ca, những người gặp tôi giờ đều chào chị Hai.

Tôi chưa bao giờ đánh ai, nhưng giờ cũng tự dưng thành chị Hai đầu đảng. Dưới tay tôi là một lũ người, nhưng chính tôi cũng không hiểu vì sao họ nghe lời tôi, cả những cô gái lớn tuổi hơn tôi, cả nhở tuổi hơn tôi, tính khí đều dữ dội hơn tôi, họ đều là đàn bà của Âu Cảnh Dịch.

Lý Hoa Thành rất ghét đám hỗn tạp đó cứ đi theo tôi, bảo bọn họ sẽ làm hỏng em, tôi cười anh, người làm hỏng tôi là Thành chứ ai.

Lý Hoa Thành bảo vệ tôi rất chặt chẽ, trừ khi có việc, nếu không Thành không bao giờ vứt tôi cho đám thủ hạ, anh luôn đi cùng tôi, kể cả ở nhà cùng tôi.

Sau này đám hỗn tạp của Âu Cảnh Dịch nói, tôi mới hiểu, thì ra Lý Hoa Thành sợ tôi bị đối thủ bắt cóc.

Lý Hoa Thành không có nhược điểm, giờ đã có rồi, đó là lời của ông trùm nhận xét. Nhược điểm của Thành là đàn bà, là đoá cúc mỏng hễ động vào là dập nát kia.

Câu nói này, tôi chỉ nghe một lần, bọn Âu Cảnh Dịch đã bị Lý Hoa Thành chửi tan nát như chó.

Hỏi nghĩa là sao, anh nói không sao… Hơn một năm đi theo Lý Hoa Thành, tôi không hề bị ảnh hưởng mấy, tôi vẫn là đoá cúc. Trong đêm tối, hoa cúc không bị vấy bẩn, cái thay đổi, có chăng chỉ là những dục vọng của đàn ông đàn bà.

Đã có lần đầu tiên, anh không còn như ngày xưa, ngay cả chạm cũng không dám chạm, anh dường như mỗi lần thèm, đều lập tức… Ngay cả khi vừa về chưa thay đồ, ngay trong phòng khách.

Tôi không phản đối, tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc, thật sự hạnh phúc rồi cũng đã tới…

Ngày sau mới hiểu, đó chỉ là sự bắt đầu, những đen tối bắt đầu mở.

Anh trở mình nhìn tôi, nhìn tôi mắt vẫn dịu dàng, cái nhìn vẫn như xưa, tưởng dịu đến nỗi có thể hoà tan tôi… Bàn tay vuốt ve lưng tôi, như dỗ em bé.

“Mai đi với anh đến Ngũ Lý” anh nói.

“Đi làm gì?” Nhắm mắt, không muốn nói chuyện, anh ấy khoẻ, chứ tôi sức đâu đi xa.

“Đi gặp đại ca Long”

“Ai?” Anh chưa từng nói với tôi những chuyện nội bộ giang hồ, cũng không cho bọn Âu Cảnh Dịch nhắc gì bên tai tôi.

“Đại ca của anh.”

“Anh không phải đại ca ư?” Cái lũ theo đuôi kia không phải toàn kêu đại ca đại ca sao?

Anh cười khẽ, vuốt ve tóc tôi, “Đó là bọn Âu Cảnh Dịch gọi chơi anh thôi, còn đại ca Long là người đã nuôi anh khôn lớn.”

Tôi mơ hồ không hiểu anh nói gì, chỉ muốn ngủ.

Dịch lại chỗ nằm,tôi chui vào góc ấm trong ngực anh, hít một hơi, cho cơn ngủ của mình thoả mãn,

không kháng cự nó nữa.

“Lạc Tâm, cô bảo, tình yêu đáng giá bao nhiêu?” Bông cúc nhỏ nhìn lên mặt bàn, hỏi tôi.

“Tình yêu?” Tôi nhìn màn hình, vừa sửa chữ gõ sai vừa cười “Đáng giá bao nhiêu á, tôi quyết định thành tiểu thuyết gia diễm tình đây! Tình yêu với tôi hả, là quan trọng nhất”.

“Thật không?” Bông cúc nhỏ nói giọng xa vời, lạnh lùng. Cô ngước nhìn tôi “Thời bọn tôi lúc ấy, tình yêu là mạng sống…”

“Còn bây giờ?” Tôi gõ bàn phím, nhìn cô hỏi.

“Giờ ư?” Bông cúc nhỏ mắt trống rỗng, phảng phất như bị tôi hỏi một câu khó, chẳng cách gì trả lời…

Cái gì là đen tối? Giờ tôi mới biết, thế giới của Lý Hoa Thành là đen tối…

Trong pub đèn rất tối, chỗ nào cũng nồng mùi rượu và thuốc, sô pha là người đàn ông vét đen, và những người đứng cũng chật toàn đàn ông.

Chỉ có tôi, và người đứng bên người đàn ông mặc bộ vét đen là phụ nữ, tôi lo âu dựa vào Thành, tôi không quen ai.

Âu Cảnh Dịch đều ở ngoài, không được vào. Vì sao, tôi không biết…

“Chào đại ca Long đi!” lần đầu tiên Thành không nắm tay tôi, kệ tôi như con nhặng xanh chả biết nên bay ra chỗ nào…

“Anh Long” tôi cúi gằm xuống lí nhí.

“Hoa Thành, hai đứa ngồi xuống đi!” Người đàn ông nói.

Thành kéo tôi ngồi xuống, tôi cảm giác hơn chục đôi mắt đều nhìn tôi, như thể tôi khác loài, không cùng loại với họ.

“Không phải là người trong hội à?” Đại ca Long hỏi.

“Không!”

Tôi có thể cảm giác được đại ca Long đang đánh giá tôi.

“Bấy thế này, mày không sợ lên giường bị nó đè à?” Nói xong, lũ đàn ông bên cạnh cười ha hả, cười đến mức tôi luống cuống, muốn bỏ chạy.

Tôi biết Thành hơi cứng người lại, tôi định ngước lên nhìn anh, người đàn bà ở bên cạnh đại ca Long bảo:

“Anh Long, khỏi bắt nạt cô bé đi. Em bé, em mấy tuổi?”

Nghe tiếng nói cất lên, tôi không biết nói gì, cảm giác Thành lắc tay tôi, tôi mới buồn buồn bảo: “Mười sáu!”

“Hoa Thành, mày dụ dỗ con nít à?” đại ca Long lại chêm vào.

“Thích rồi, chả còn cách nào khác.” Cuối cùng Thành đã trả lời, đôi chút lạnh nhạt.

“Đừng có phiền phức là được” đại ca Long cũng nói lãnh đạm.

“Không đâu!”

“Em bé, chị là Lam, thế em là gì?” Lam hỏi.

“Bông cúc nhỏ” Tôi chưa kịp nói, Lý Hoa Thành đã trả lời.

“Thằng cu sao mày cứ bướng như bò thế hả, tao hỏi con bồ mày chứ không hỏi mày, làm gì mà cứ như thể tao sắp ăn thịt nó ấy hả?” Lam cười.

“Hoa Thành, mày 20 tuổi chưa? Tao định giao Ngũ Lý cho mình gánh gồng!” đại ca Long nói.

“Bông cúc nhỏ, ra đây, cho bọn đàn ông nói chuyện, chị em mình tìm chỗ khác!” Lam đứng dậy, đưa tay cho tôi.

Tôi rụt lại, nhìn Thành, trong mắt anh có chút khó chịu, nói khẽ. “Em đi với chị Lam đi, anh có việc với đại ca, tí nữa anh sẽ đi tìm em”.

Tôi vẫn đứng yên chỗ cũ, tôi không quen gần người lạ,nhất là những người chỉ nhìn một cái là thấu tôi. Đại ca Long tỏ vẻ không hài lòng, Lý Hoa Thành đẩy tôi thêm một cái, nhẫn nại nói “Anh xong nhanh thôi!”

Chả còn cách nào khác, tôi cắn môi, đi theo chị Lam sang gian khác. Khi đóng cửa phòng lại, tôi còn nghe thấy tiếng đại ca nói “Yếu ớt như thế thì mày mệt lắm…”

Tôi không nghe thấy Thành trả lời, cánh cửa đã đóng trước khi Thành trả lời.

Làm anh mệt mỏi? Tôi sẽ là gánh nặng cho anh? Tôi không hiểu…hồi đó tôi còn chưa hiểu…

“Mày và Hoa Thành làm sao quen nhau vậy?”

Lam kéo tay tôi sang gian phòng bên cạnh, trong đã có ba bốn đứa con gái tuổi xấp xỉ tôi, họ thấy chị Lam vội vã chào.

“Em… em từng cứu anh ấy!” Khi anh bị đánh tơi tả, khi chút nữa là anh chết trong ngõ tối.

“Ồ… thảo nào thằng đó thích mày thế!” Lam liếc nhìn tôi.

“Mày đúng là dễ thương thật!” Chị ta cười bẹo má tôi, tôi hơi khó chịu né đầu, với những người thế này tôi không hề có cảm tình.

“Mày sợ người lạ đúng không?” Lam cười vẻ bất cần đời. “Hồi tao tuổi bằng mày, tao cũng ghét đàn bà lớn hơn bẹo má tao!”

“Không phải em nghĩ thế.” Thực ra nhìn Lam không già, tôi cảm thấy chị ta nhiều nhất là cỡ ba chục.

“Không sao, sau này có gì cứ tìm tao, Hoa Thành bắt nạt mày, cũng cứ tìm tao! Thằng đó đẹp trai, mày nên giữ lấy nó!”

“Lý Hoa Thành không bao giờ như thế!” Anh ấy là hạnh phúc của tôi, tôi cũng là hạnh phúc của anh, anh sẽ không bao giờ bỏ đi.

Lam cười lớn, cười một cách kẻ cả: “Ôi tuổi trẻ thật thú vị!”

Lam có vẻ hoà nhã, ít ra còn hơn đại ca Long và bọn đàn ông, không dùng ánh mắt dị biệt nhìn tôi.

“Vì sao mọi người không thích em?” Tôi lấy dũng khí hỏi.

“Không phải là không thích, chỉ có điều mày ngây thơ quá, dễ bị người ta bắt nạt!” Lam thở dài.

“Lý Hoa Thành sẽ bảo vệ em…” Vì sao họ đều nói tôi yếu đuối? yếu đuối thì sao? Đã có Thành, ko phải thế sao?“

Vấn đề ở chỗ, nó mất quá nhiều thời gian để bảo vệ mày”. Lam nhíu mày lại “giờ nó đã là thủ lĩnh, từ sáng đến tối chỉ chạy theo một con đàn bà, sẽ có chuyện!”

Tôi không hiểu câu đó, thủ lĩnh cái gì?

Lý Hoa Thành đã bỏ học một năm nay, trường học không còn là nơi anh dung thân nữa! Suốt một năm nay, anh chỉ đôi khi đi ra quán Karaoke, bar chơi, cũng rất ít khi thấy anh đua xe, thế thì anh thủ lĩnh gì?

Lam nhìn tôi khó hiểu, lại cười lên: “Không sao, chị thích mày. Mày theo chị, từ từ chị sẽ dạy!” Cái cười của Lam làm tôi bất ổn. Tôi phải học gì? Lý Hoa Thành giờ đang làm gì? Bỗng nhiên, có chút ngạt thở. Tôi cảm giác, dường như đang dẫm vào một vòng xoáy, sao sâu thế… sao đen thế… không thể ngoái đầu.

Tôi cuối cùng đã biết Thành làm gì, anh ta là côn đồ xã hội đen cai quản khu Ngũ Lý, dưới tay hơn trăm thằng, giúp đại ca Long quản lý các vũ trường, quán Karaoke, KTV trên địa bàn…

Tôi cũng biết vì sao anh lo lắng về tôi đến thế, những vết thương mới mọc trên người anh, tôi biết năm ba bữa công việc của anh lại động tới dao súng.

Có lúc tôi đã khóc thay anh khi băng vết thương, anh vẫn còn giữ được bộ mặt hí hởn giữ tay tôi, bông cúc nhỏ, kêu đi kêu lại bông cúc nhỏ, cứ như những vết chém trên người là giả vờ.

“Còn đau không?” Tôi thay băng mới, hỏi khẽ. Phát hiện đã mấy tháng nay tôi học được nghề mới, là rất biết cách băng bó. Bọn Âu Dương Dịch thỉnh thoảng cũng cắc cớ đòi tôi băng bó hộ.

Anh lắc đầu, kéo tôi ngồi lên, tay trái ôm eo tôi: “Em đẹp lắm…” anh ngửi hít cổ tôi, nói đùa.

“Vết thương chưa khỏi, không được!” Tôi đẩy anh ra, nghiêm mặt nói.

“Hôn anh đi.” Anh kéo tôi lại trước mặt, nhìn tôi, ánh mắt trở nên sâu và thật.

“Anh buồn cười thật đấy.” Tôi né đầu, hơi dỗi.

“Bông cúc nhỏ, hôn anh.” Thành lại kéo tôi lại, hai tay ôm chặt tôi.

“Vì sao?” Sao hôm nay anh lạ thế…

“Chỉ có mỗi em, mới làm anh biết anh vẫn còn sống…” Thành gạt mớ tóc trước trán tôi, nói ảm đạm.

Cảm thấy muốn khóc quá, tôi thì nào khác gì anh? Chỉ có Lý Hoa Thành mới làm tôi cảm giác mình vẫn còn đang sống, anh là tâm thế giới của tôi.

Tôi đưa đôi môi tới, thành thật hôn lên, cho anh biết, tôi yêu anh biết bao, cần anh biết bao.

Anh dùng đôi môi lạnh băng không chút hơi ấm, dịu dàng đáp trả, chờ cho đến khi trái tim đập bình tĩnh lại, tôi rời khỏi nụ hôn, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Bọn họ, họ không thích em…”

“Không sao, anh thích em là đủ.” Anh mơn man tôi, giọng ấm áp, cảm động.

“Có phải em là… gánh nặng của anh?”

Tôi nghĩ đến lời Lam, hơi xót xa, tôi chỉ tuân theo trái tim tôi để yêu anh.. chỉ đơn giản yêu anh mà thôi.

“Nói linh tinh, em không phải đâu.” Anh hơi đỏ mắt, tay ôm tôi kéo giật vào lòng.

“Lam, đại ca Long, cả bọn Âu Cảnh Dịch cũng nói em quá yếu ớt, sẽ thành gánh nặng cho anh…” Đi cùng Lam ba tháng nay, tôi đã dần hiểu ra cái từ “gánh nặng” mang hàm ý gì…

Sợ Lý Hoa Thành làm việc cảm tính; Sợ Lý Hoa Thành quyến luyến tôi nên không dám liều chết xông tới; Sợ có ngày ai đó dùng tôi để uy hiếp Lý Hoa Thành…

“Đúng, em là gánh nặng của anh, gánh nặng duy nhất.” Thành ôm chặt tôi không cho tôi cựa quậy.

“Anh nói em biết, em không được phép chết, vì anh còn phải lo gánh em…” giọng điệu anh bình thường, như thể đang nói về người khác, nhưng tôi biết, đó là những lời anh nói từ tận tim…

“Hoa Thành, sau này làm gì, hãy nghĩ đến em được không? Em không muốn còn trẻ mà đã phải goá…” Tôi rầu rầu, vừa lo lắng vừa bất mãn dặn.

Anh cười phá lên: “Ngốc!”

Tôi ôm lấy Thành, cảm giác hơi ấm của anh, chỉ có thế tôi mới xác định được, thật sự anh vẫn còn đây, những năm tháng hạnh phúc vẫn còn đây. Nghe nhịp tim anh đập, tôi mới biết, tất cả vẫn chưa biến mất, vẫn còn trong tay tôi.