Bổn Tọa Cự Tuyệt Câu Dẫn

Chương 5: Độc giả: Vạn nhất Vu Hách không thích thì làm sao bây giờ?

Đó là Vu Hách của cậu, Vu Hách của cậu đã trở lại.

An Lạc đột nhiên mở to mắt, thần sắc mất tinh thần quét qua, lông mi dài mảnh bất an rung động.

Cậu muốn duỗi tay ra sờ sờ, nhưng lại có chút không dám, Vu Hách của cậu thật sự đã trở lại? An Lạc hơi hơi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng cậu lại không biết cậu rốt cuộc muốn nói cái gì.

Nội tâm mừng rỡ như điên lúc này của cậu không thể diễn tả thành lời.

Cậu chỉ có thể si mê nhìn chăm chú vào Vu Hách, hai mắt không nháy một cái, tựa như một bức điêu khắc kiên định bất di bất dịch.

Cặp mắt xanh biếc dưới mũ choàng của Vu Hách hơi cụp xuống, âm ngoan táo bạo nhìn chằm chằm An Lạc.

Vì sao cảm giác hôm nay tiểu gia hỏa có chút khác thường?

Ngày hôm qua hắn chỉ cho tiểu gia hỏa một chút sắc mặt không tốt, dùng sương đen bao lấy thân thể của mình mà thôi, xem tiểu gia hỏa về sau còn dám tùy tiện sờ loạn hắn không.

Hừ, nếu nói nhất định phải sờ, cũng không phải không thể, muốn sờ thì cứ sờ đi, sờ một nửa ngừng là đem bổn tọa trở thành cái gì?

Đương nhiên chuyện dán mặt lại đây cầu giao phối thì, khụ khụ, tốt, tốt nhất vẫn là không cần làm nữa, hắn sợ hắn không kiềm chế được.

Hôm nay tiểu gia hỏa vì sao không duỗi tay ra sờ hắn, cái này làm cho Vu Hách cảm thấy có chút muốn đánh người.

Mau tới đây a tiểu gia hỏa.

Nhưng mà đầu óc An Lạc đã bị kinh hỉ này làm hôn mê, tràn ngập trong đầu cậu đều là: Hắn đã trở lại, Vu Hách đã trở lại, Vu Hách của cậu đã trở lại, Vu Hách không có biến mất……

Ánh sáng của cậu vẫn còn ở đây.

Khi Trần An Linh trở về, liền nhìn thấy con của bà ngồi nhìn chằm chằm máy tính phát ngốc, máy tính chỉ có giao diện WindowsXP nguyên thủy nhất, ở trên cái gì cũng không có, An Lạc đang nhìn gì?

Bất quá đứa con trai này tính cách luôn luôn cổ quái, Trần An Linh cũng không để ý, mặc kệ An Lạc suy nghĩ cái gì, chỉ cần thành thành thật thật để bà kiếm tiền là được.

“An Lạc.” Trần An Linh kêu lên.

An Lạc lại không phản ứng bà, thấy vậy Trần An Linh có chút sinh khí, tiến lên định tắt máy tính, lại đột nhiên bị An Lạc đẩy ra.

Trần An Linh không dám tin tưởng nhìn về phía An Lạc, con của bà cũng dám phản kháng bà?

An Lạc phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng nhìn về phía bà: “Bà có chuyện gì.” Trong mắt hiện lên một tia chán ghét, hoàn toàn không có loại tôn kính với cha mẹ trưởng bối.

Trần An Linh sửa sửa lại tóc, không để ý nói: “Cùng mẹ đi ra ngoài ăn một bữa cơm.”

Lại nữa, trừ bỏ không trắng trợn táo bạo đem đứa con trai là cậu này bán ra ngoài, Trần An Linh dùng cậu kiếm lấy không ít tiền trên người đám quan to hiển quý.

“Tôi không đi.” An Lạc nhàn nhạt nói.

Trần An Linh kinh ngạc trợn to mắt, An Lạc cũng dám nói không đi? Bà cười lạnh một tiếng, “Không phải do con, hôm nay con phải đi theo mẹ.” Bà nắm khuỷu tay An Lạc, mạnh mẽ kéo cậu ra ngoài.

Khuỷu tay bị nắm chặt phát đau, An Lạc hung hăng quăng bà ra, trào phúng: “Tôi rốt cuộc có phải con ruột của bà hay không!”

Trần An Linh nhìn gương mặt ngây ngô non nớt của An Lạc, cặp mắt đào hoa dài liễm diễm đa tình giống người kia, thật sự cảm thấy An Lạc đã trưởng thành.

Nghe được câu nói kia của An Lạc, Trần An Linh lập tức đen mặt, “Con hiện tại dù không phải là con trai của mẹ thì cũng đã muộn, theo mẹ đi, bằng không hậu quả như thế nào con tự biết.” Bà thật sự không biết dây thần kinh nào của An Lạc bị lệch, cũng dám không nghe lời nói của bà.

Nào có mẹ ruột nào lại đi cưỡng chế con trai đi bồi rượu a dua? Nào có mẹ ruột nào đi bán đêm đầu của chính con trai mình ở chợ đêm?

Thật không khéo, loại mẹ xui xẻo này cố tình bị An Lạc đụng phải.

“Đúng rồi, mẹ nghe Phương Vân Hải nói con đâm hắn một dao? Con với Phương Vân Hải thế nào mẹ sẽ không quản, nhưng nếu con dám cầm đao đâm mẹ, thì con cứ chờ ở cục cảnh sát và báo xã hội đi, mẹ sẽ huỷ hoại con.” Trần An Linh cười nhạt một tiếng, tựa hồ không cho rằng việc An Lạc đã làm là đúng.

An Lạc xoay người trở về phòng, đóng sầm cửa lại, bình tĩnh sờ sờ màn hình máy tính, hôn một cái lên thân ảnh Vu Hách, “Chờ em trở lại.”

Trần An Linh vừa mới chuẩn bị xông vào giáo huấn thằng con không biết tốt xấu này một chút, không nghĩ tới tự An Lạc mở cửa đi ra, vừa định răn dạy cậu hai câu, chỉ nghe An Lạc nói: “Đi thôi, xem ra hôm nay bà đã tìm được người muốn mua đêm đầu của tôi.”

Thấy An Lạc còn thức thời, Trần An Linh cũng không hề nói thêm gì.

Trần An Linh mang theo An Lạc đi tới một quán bar ngầm, đi vào ghế lô, bên trong sương khói tràn ngập, có không ít minh tinh quen mắt, nhưng không ai chủ động đi lên nhận mặt, ở loại địa phương này, có ai còn trong sạch.

Bồi ăn bồi uống bồi chơi tiền boa mỗi thứ mười vạn, hôn môi năm mươi vạn, đêm đầu năm trăm vạn, đây là Trần An Linh định giá cho cậu.

Cả đêm Trần An Linh có thể lợi dụng An Lạc vớt đến hơn mười vạn.

Nhưng những kẻ có tiền đó cũng không phải ngốc, đêm đầu năm trăm vạn, trừ phi là thập phần cơ khát, nếu không thật đúng là không mấy người sẽ mua.

An Lạc lớn lên đẹp, bản thân lại là minh tinh, giá trị con người tự nhiên cao. Nguyên bản Trần An Linh muốn bán đêm đầu của An Lạc lấy năm trăm vạn, lại không nghĩ rằng xem nhẹ An Lạc, thế nhưng có vài người giàu có tranh nhau cướp muốn mua đêm đầu của An Lạc.

Vì thế trong lòng Trần An Linh có chủ ý, mang An Lạc người thật tới, làm những người giàu có đó tự đấu đá lẫn nhau, ai ra giá cao An Lạc đi với người đó.

Một khắc khi Trần An Linh đẩy cửa ra mang theo An Lạc đi vào, từng đôi mắt cơ khát toàn bộ đều tập trung lại đây.

An Lạc quét mắt nhìn mấy vị đại lão đang ngồi trên sô pha da thật, những người đó nhìn ánh mắt cậu liền như sài lang hổ báo, hận không thể hủy cậu rồi đem nuốt vào bụng.

“Vật nhỏ lớn lên thật không sai.” Nam nhân trung niên ngồi gần nhất nói một câu, con ngươi thẳng nhìn chằm chằm An Lạc.

Màn sương làm cho khuôn mặt nam tử có chút mờ ảo nhìn không rõ, nữ nhân không xương cốt trong lòng gã khẽ đẩy gã, “Nhị gia, chán ghét, còn em nữa.”

Kẻ được gọi là nhị gia tức khắc bắt lấy tay nữ nhân, cười, “Em cũng tốt em cũng tốt, chờ ta mua vật nhỏ kia, đêm nay ba người chúng ta cùng nhau chơi.”

Trần An Linh cũng che miệng cười một cái, “Xem nhị gia nói kìa, con trai tôi còn nhỏ, không thể xằng bậy.”

“An Lạc, đi, hầu nhị gia uống một chén.” Trần An Linh ra lệnh.

An Lạc bất động, chán ghét quay đầu đi.

Hiện trường có chút xấu hổ, Trần An Linh cười ha ha, hung hăng nhéo An Lạc một cái, nói với nhị gia: “Con trai tôi sợ người lạ, nhị gia đừng để ý.”

“Lời này của bà không đúng rồi, chúng ta cũng là khách nhân hôm nay, cũng không thể chỉ lo nhị gia mặc kệ chúng ta a.” Những người khác trên sô pha nói.

“An Lạc tới, cùng chúng ta uống một chén, chúng ta đều là fan cậu đó.”

Thấy An Lạc không phản ứng lại, Trần An Linh chủ động đẩy An Lạc qua, vừa lúc rơi vào giữa đám người kia.

An Lạc bị đẩy nhất thời không đứng vững, lảo đảo hai cái, liền cảm thấy bốn phương tám hướng xung quanh đều có tay đang duỗi ra, sờ loạn trên người cậu.

An Lạc chán ghét hất những cái tay đó ra, chính là hất được một cái lại có một cái khác, An Lạc bị sờ đến mức ghê tởm.

Đúng lúc này, cửa bị “phanh” một tiếng đá văng ra, mấy người mặc cảnh phục lục tục tiến vào.

“Không được nhúc nhích, cảnh sát!” Đội trưởng đi đầu quát.

Nhìn thấy ở giữa có một nam sinh nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, mà một đám người xung quanh đang động tay động chân với cậu, đội trưởng nổi giận.

Mang theo người xông lên trước, thành thạo quật ngã những người đó trên mặt đất, bên trong thế nhưng còn có cụ ông 70 tuổi!

Đội trưởng kéo An Lạc tới, cau mày hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì, tôi chính là người báo án.”

Ngay lúc này, nhân tài trong ghế lô nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, chạy chạy, tán tán, kêu sợ hãi khắp nơi, hiện trường thật sự loạn.

Cuối cùng, những người này đều bị bắt vì nghi mua bán dâm, trừ An Lạc.

Trần An Linh không thể tin tưởng hét lớn: “An Lạc, đây là có chuyện gì!”

An Lạc ngẩng đầu nhìn bà một cái, nói: “Như bà đang nhìn thấy.” Hôm nay loại việc lớn này bị bại lộ, bị đông đảo người chứng kiến, thành phố nhất định sẽ có báo đưa tin. Cảnh sát là do cậu gọi, cậu xem như bị hủy, sau hôm nay, chờ đợi cậu sẽ là đủ loại ánh mắt từ ngoại giới.

Bất quá, cậu không sao cả.

Tâm cậu, thân cậu, toàn bộ của cậu, đều chỉ có thể hiến cho một người, người kia là thần của cậu.

“Mẹ chính là mẹ ruột con! Việc mẹ làm đều là tốt cho con!” Trần An Linh la to.

“Bà có ghê tởm không?”

……

Khi lấy xong khẩu cung trở về, đã gần đêm khuya, An Lạc nhìn hình bóng quen thuộc, ôm đầu gối ngồi xổm trên ghế, nhắm hai mắt nói một câu: “Thật tốt.”

Nhưng mà Vu Hách còn đang chìm đắm trong cảm xúc biệt nữu hôm nay tiểu gia hỏa không sờ ta, còn không dán mặt vào đây cầu giao phối, hắn thập phần táo bạo trừng mắt nhìn An Lạc, sương đen quanh người tựa hồ lại nồng đậm hơn một tí, hoàn toàn che lấp ánh vàng của trận pháp phong ấn.

Trên người còn lưu lại hương vị quán bar, khiến An Lạc cả người không thoải mái.

Sau khi tắm rửa xong, khí vị trên người bị mùi hương ngọt ngào thay thế, cái này làm cho trong lòng cậu thoáng chút an ổn, cậu không như bình thường mặc đồ ngủ trở ra, mà là trực tiếp trần trụi đi ra, cậu muốn đem hết thảy của cậu, đều quang minh chính đại bày ra cho người cậu yêu, cho dù người kia căn bản không thể gọi là người.

Kỳ thật An Lạc vẫn có chút ngượng ngùng cùng khẩn trương, vạn nhất Vu Hách không thích thì làm sao bây giờ?

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn địa lôi của【 canh gác 】, moah moah =33333=