hi quan án bước vào quán rượu ông nhìn thấy Hạ Sĩ đang đứng tại quầy rượu nói chuyện với một ông già mặc chiếc áo rách rưới. Người phục vụ rót rượu cho họ. Cẩm Chướng ngồi xếp bằng trên một cái ghế và cắt móng chân của cô ta.
- Hãy đến đây, người anh em! – Hạ Sĩ kêu lên – Tôi có một tin tốt cho anh. Hãy nghe những gì người đồng nghiệp này nói!
Ông già cho quan án một cái nhìn hiểm ác từ đôi mắt đỏ mọng nước của mình. Ông ta có một khuôn mặt gầy gò, hốc hác và nhăn nheo như một quả táo héo. Kéo chòm râu thưa thớt dơ bẩn của mình, ông ta nói bằng một giọng rên rỉ:
- Tôi thường xuyên đứng tại góc phố thứ hai phía bên trái của cổng thành phía tây. Tòa nhà thứ tư là một nhà chứa trá hình kín đáo, anh biết đó. Tôi có một nguồn thu nhập tốt và ổn định tại đây.
- Đó là một nơi tốt đẹp – Cẩm Chướng nhận xét – Tôi đã đến đó một hoặc hai lần, khi tôi may mắn.
Người ăn mày quay lại nhìn cô ta với cái nhìn mơ màng.
- Tôi đã nhìn thấy cô! – ông chua chát nói – trong thời gian sắp tới cô nên nói khách hàng của cô cho tôi nhiều hơn hai đồng! Nói với anh ta là tôi sẽ rất vui nếu được cho ít nhất là bốn đồng. Đôi khi tôi còn nhận được nhiều hơn nếu các quý ông đi ra với sự hài lòng!
- Hãy nói vào việc chính! – Hạ Sĩ ngắt lời ông ta.
- Vâng, người mang đôi bông tai mà ông đưa cho tôi xem đến đó hai lần. Tôi không nhìn rõ gương mặt cô ta vì cô ta đeo mạng che mặt nhưng tôi thấy rõ đôi bông tai ló ra bên dưới tấm mạng. Khi cô ta đi ra cùng với người tình trẻ, cô ta nhìn tôi và nói với anh ta “ Hãy bố thí cho người ăn xin này mười đồng”. Và anh ta đã làm điều đó.
- Anh đừng tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy điều này – Hạ Sĩ nói với Địch công – những người ăn xin kiếm tiền rất tốt. Anh nên thử làm điều này vào một ngày nào đó.
Quan án lẩm bẩm một điều gì đó. Đây là một tình huống hoàn toàn bất ngờ. Bỏ qua giả thuyết là có tồn tại một đôi bông tai giống như thế tại Hòa Bình thì bà Đặng phải có một tình nhân bí mật, đúng là không thể tưởng tượng nổi điều đó. Ông hỏi người ăn mày:
- Ông có chắc chắn là cô ta mang đôi bông tai giống như thế này không?
- Hãy nhìn đây, anh bạn! – ông già nói một cách phẫn nộ - Đôi mắt của tôi có thể kém một chút nhất là vào những ngày có gió to nhưng tôi dám cá là tôi nhìn còn rõ hơn anh đấy!
- Mắt Ướt biết rõ công việc của ông ta – Hạ Sĩ sốt ruột nói – Bây giờ thì anh nên tìm kiếm người đàn ông trẻ tuổi đó, người anh em. Đó là tên sát nhân của anh! Hắn ta trông như thế nào, Mắt Ướt?
- Ồ, đó là một thanh niên ăn mặc bảnh bao. Anh ta có lẽ là một người nghiện rượu vì anh ta có một mảng đỏ trên gò má. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta ở nơi khác.
Địch công chậm rãi vuốt ve bộ râu của mình. Ông nói với hạ Sĩ:
- Tốt hơn hết là tôi nên đi đến đó và đặt câu hỏi với những người trong ngôi nhà đó.
Hạ sĩ phá lên cười. Ông ta thúc cùi chỏ vào hông quan án và nói:
- Anh nghĩ rằng anh vẫn còn là đội trưởng bộ đầu à, phải thế không? Bắt giữ phạm nhân, đặt họ lên giá và họ nói cho anh biết tất cả mọi thứ! Anh nghĩ người đàn bà trong nhà đó sẽ làm gì khi anh đến đó và đặt câu hỏi? Trả lời cho anh tất tần tật về mọi chuyện à?
Quan án cắn môi. Mọi thứ diễn tiến quá nhanh và ông đã phạm sai lầm. Hạ Sĩ nói tiếp một cách nghiêm túc:
- Cách duy nhất để biết được điều gì đó là đi cùng Cẩm Chướng và thuê một căn phòng như khách làng chơi! Nhiều người biết cô ta vì vậy anh ít bị nghi ngờ. Nếu anh không thể theo dõi được kẻ sát nhân của anh thì sau đó ít nhất anh cũng học được chút gì đó từ cô ta. Cô ta biết công việc của mình phải thế không, Cẩm Chướng? Và miễn phí!
- Anh cần phải tốn một số tiền đấy – cô gái uể oải nói – Nơi đó không phải là nơi giá rẻ. Và nếu nói là tôi miễn phí, chúng ta sẽ xem lại điều đó. Tại nhà này thì tôi có thể lên phòng bất cứ lúc nào nhưng làm việc đó ở bên ngoài là chuyện khác đấy!
- Đừng lo lắng về điều này – quan án nói – khi nào chúng ta có thể đi đến đó?
- Sau bữa ăn trưa – cô ta trả lời – những nơi như thế không mở cửa sớm hơn.
Địch công mời Hạ Sĩ và người ăn xin một ly rượu. Họ nói chuyện với nhau và quan án kể cho mọi người những điều lạ lùng mà ông từng nhìn thấy trong sự nghiệp của mình. Triệu Thái đã trở lại và tham gia cùng với họ. Họ uống vài vòng với nhau sau đó Cẩm Chướng vào bếp để chuẩn bị bữa ăn trưa. Quan án nói với Triệu Thái:
- Chiều nay tôi sẽ đưa cô ta đến một căn nhà xinh đẹp gần cổng thành phía tây.
- Tôi nghĩ rằng ông có những điều tốt đẹp để làm hơn là đi với con điếm đó!
Một giọng nói khó chịu vang lên phía sau họ. Côn Sơn đã lặng lẽ đến mà không ai hay biết.
- Tôi giải quyết câu chuyện mà chúng ta đã nói lúc nãy – Địch công nói với y – Thôi nào, chúng tôi sẽ đưa anh đến một quán ăn. Chúng tôi cảm thấy chúng tôi nợ anh một bữa ăn.
Côn Sơn gật đầu và ba người đàn ông rời khỏi khách điếm cùng với nhau.
Trên đường phố gần đó họ tìm thấy một quán ăn nhỏ. Địch công chọn một cái bàn tách xa đám đông trong quán và gọi một đĩa lớn cơm chiên với thịt heo, rau cải muối cùng ba bình rượu. Ngay khi người phục vụ vừa đi khỏi Côn Sơn hỏi với vẻ hớn hở:
- Lăng Chiến đã trả tiền? Chúng ta phải nhanh lên vì tôi nghe thấy họ vừa bắt giữ ông ta.
Địch công lặng lẽ lấy ra hai tờ ngân phiếu từ tay áo của mình và đưa cho Côn Sơn xem. Côn Sơn kêu lên một tiếng biểu lộ sự vui mừng và đưa tay ra. Nhưng quan án nhanh chóng cất hai tờ ngân phiếu trở lại vào tay áo. Ông lạnh lùng nói:
- Đừng có nhanh nhẩu thế, anh bạn!
- Ông định phá bỏ thoả thuận của chúng ta? – Côn Sơn hỏi với vẻ đe dọa.
- Anh lừa dối chúng tôi, Côn Sơn! – Địch công vặn lại – Anh nói vấn đề chỉ là bắt chẹt về tiền bạc một nhà tài chính lươn lẹo. Anh không nói là có một vụ giết người liên quan đến vụ này!
- Vớ vẩn – Côn Sơn rít lên – Giết người là sao?
- Vụ tự tử của ông Cao Chí Nguyên!
- Tôi không biết gì về việc đó! – Côn Sơn giận dữ nói.
- Mày nói rõ sự thật đi, thằng khốn! – Triệu Thái quát – Chúng tôi không muốn mình trở thành con dê tế thần!
Côn Sơn mở miệng định nói nhưng vội im lặng khi thấy người phục vụ mang thức ăn và rượu đến bàn. Khi người phục vụ đi khỏi, y gầm gừ:
- Không có gì lừa dối ở đây cả! Đưa cho tôi tờ ngân phiếu đó và tôi sẽ nói với ông!
Địch công cầm đôi đũa của mình. Ông xúc đầy bát cơm, ăn một vài miếng sau đó bình tĩnh nói:
- Anh đưa cho tôi quyển sổ và nói cho tôi biết chính xác anh đã có được nó như thế nào. Sau đó anh sẽ nhận được phần của mình chứ không phải như thỏa thuận trước đây.
Côn Sơn đứng lên làm đổ chiếc ghế của mình. Khuôn mặt tái mét vì giận dữ y hét lên:
- Mày sẽ biết tay tao, đồ khốn kiếp bẩn thỉu!
Triệu Thái nắm lấy tay y và kéo trở lại.
- Để tôi đưa hắn về khách điếm – anh nói với quan án – và có một cuộc nói chuyện yên tĩnh với hắn ở trên lầu.
Côn Sơn giật tay mình ra khỏi tay Triệu Thái và chửi rủa tục tĩu. Cúi xuống nhìn thẳng vào mặt quan án hắn rít lên:
- Ngươi sẽ phải hối tiếc!
Côn Sơn giận dữ rời khỏi quán ăn
Triệu Thái muốn đứng lên nhưng Địch công nói nhanh:
- Hãy để hắn ta đi! Chúng ta không thể đánh nhau ở đây!
Và quay sang Côn Sơn ông nói tiếp:
- Ngươi biết nơi để tìm thấy chúng ta và biết làm thế nào để ngươi có thể lấy tiền của mình!
- Ta chắc chắn sẽ làm điều đó!
Côn Sơn trả lời và bỏ đi.
- Có khôn ngoan không khi chúng ta để tên vô lại ra đi dễ dàng như thế? – Triệu Thái hỏi một cách nghi ngờ.
- Khi đã bình tĩnh trở lại – quan án nói – hắn ta sẽ nhớ đến số tiền của hắn và quay lại tìm chúng ta thôi.
Nhìn vào thức ăn trên bàn cùng với ba bình rượu ông nói thêm:
- Chúng ta giải quyết cái đống này như thế nào?
- Đó là điều mà ngài không cần phải lo lắng, thưa đại nhân!
Triệu Thái mĩm cười nói. Anh cầm đũa lên và bắt đầu ăn với sự thích thú. Đống thức ăn trên bàn vơi đi với tốc độ đáng kinh ngạc.
Địch công không cảm thấy đói. Ông lơ đãng cầm ly rượu và xoay nó trong tay của mình, ông nghĩ rằng những tin tức về cuộc gặp gỡ bí mật của bà Đặng mà ông vừa biết được đã làm ông hoàn toàn bị bất ngờ và ông phải thật cẩn thận không được hành động vội vã. Ông đã mắc một sai lầm tồi tệ tại quán trọ và bây giờ ông nghi ngờ liệu ông xử lý trường hợp của Côn Sơn có đúng đắn không. Người đàn ông đó rất nguy hiểm và ông biết rất ít về hắn ta, chưa kể là hắn ta thường xuyên trốn thoát trong mọi tình huống. Ông bắt đầu tự hỏi là phải chăng mình dính vào vụ án này quá nhiều.
Địch công chỉ uống có một chén rượu nhưng Triệu Thái giải quyết tất cả phần còn lại. Liếm môi của mình anh nói:
- Tuyệt vời! Đại nhân giao việc gì cho tôi vào chiều nay?
Lau bộ râu và ria mép của mình với khăn nóng, quan án nói:
- Đi đến trụ sở đồn trú và cố gắng có được thông tin của Hạ Sĩ. Ta không nghĩ rằng hắn có dính dáng vào bất kỳ vấn đề nào của chúng ta nhưng ta nghĩ rằng có một điều gì đó không rõ ràng nơi đây. Sau đó ngươi có thể đến thăm thầy bói Biện Hồng, người đã cảnh báo Cao Chí Nguyên là ngày mười lăm cuộc sống ông ta sẽ gặp nguy hiểm. Tìm hiểu xem ông ta là một thầy bói chân chính hay là một kẻ lừa đảo và xem ông ta có quen biết với Côn Sơn không. Đồng thời ngươi hỏi ông ta về những tin tức của Cao. Cái chết của người thương gia là một bí ẩn kích thích sự tò mò của ta.
Ông thanh toán tiền và họ tản bộ về khách điếm Phượng Hoàng.