- Bí thư Hoàng, tôi tới chính là báo cáo với ngài, hai ngày nay phòng văn thư bên kia đã phản ánh, công ty trách nhiệm hữu hạn phân hóa học Ba Lá trong thị trấn Nghiệp Toàn đã ngừng sản xuất và công nhân viên chức đang gây náo loạn. Tôi biết tình huống này rất quan trọng nên trước tiên phải báo cáo với anh.- Sao?Hoàng Tung Sơn đứng thẳng người, vẻ mặt rõ ràng có chút nôn nóng:- Cậu có chứng cứ gì không?- Chứng cứ lúc này không có, nhưng tôi có một người thân làm công nhân trong nhà máy phân Ba Lá. Nghe nói khi công ty phân bón Ba Lá thay đổi chế độ thì có vấn đề, chính phủ bán tống bán tháo tài sản quốc hữu, bọn họ cảm thấy mình phải mua với giá quá cao, vì vậy muốn đưa chuyện này lên tỉnh, hơn nữa còn đóng cửa nhà máy, nếu không được nói rõ thì sẽ không hoạt động trở lại.Trương Thanh Vân dùng giọng lắp bắp nói.- Nói bậy, đây chỉ là tin đồn, không phải năm ngoái chúng ta đã thảo luận về vấn đề này rồi sao? Khi đó rõ ràng cục công an đã thành lập tổ công tác phối hợp điều tra vấn đề này, bọn họ rõ ràng...Hoàng Tung Sơn dùng giọng tức giận nói.- Đúng vậy, tôi cũng biết vấn đề này có người đang tác quái, hôm nay tôi đã gọi điện thoại cho cục trưởng Trần bên kia để hỏi...Rõ ràng đều là văn kiện chết người của công an tỉnh, bọn họ không dám làm việc quá mức...Hoàng Tung Sơn lẳng lặng nghe Trương Thanh Vân nói mà vẻ mặt tái nhợt. Trương Thanh Vân đã điểm thẳng vào vết thương của lão, vì lão đường đường là một lãnh đạo cấp cao trong huyện, cục công an là một bộ ngành quan trọng lại không nghe lời, lửa giận của lão hoàn toàn có thể hiểu được.- Bí thư Hoàng, hôm nay bí thư Trương của phòng pháp luật không tới tham dự, có nên thông báo tình hình cho anh ấy không?Trương Thanh Vân nói.- À, vấn đề này cũng không cần thiết, anh ấy...Hoàng Tung Sơn vừa nói đến đây thì lập tức khựng lại, lão dùng cặp mắt giống như chim ưng săn mồi nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không thay đổi, vẫn cực kỳ cung kính, hai người cứ như vậy mà giằng co với nhau.- Được rồi, tôi đã biết rõ mọi chuyện, tôi sẽ sớm ra chỉ thị để nhanh chóng giải quyết vấn đề. Lúc này cũng không còn sớm, cậu về nhà nghỉ ngơi đi. Nguồn tại http://Truyện FULLMột lúc lâu sau Hoàng Tung Sơn mới dùng giọng mỏi mệt nói:- À, đúng rồi, ngày mai có một hội nghị đầu tư, chủ nhiệm Liễu có chút bận rộn, cậu giúp tôi biên soạn một bài phát biểu nhé.Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, hắn khẽ lên tiếng rồi chậm rãi đi ra, trên lưng đã vã đầy mồ hôi lạnh.Một tháng sau, văn phòng huyện đã chính thức thay đổi người, có một gã làm chủ nhiệm văn phòng huyện, hai gã làm phó chủ nhiệm. Bí thư đảng ủy thị trấn Thanh Hà là Hàn Khải đã chính thức được bổ nhiệm làm chủ nhiệm văn phòng huyện, phó phòng Hoàng của phòng xây dựng đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm. Hơn nữa phó phòng tài chính Lưu Diệp cũng được giữ một vị trí phó chủ nhiệm.Trong đợt thay máu lần này thì Lệ Cương chiếm được rất ít lợi ích, Lưu Diệp cũng được tính là người của Lệ Cương, nhưng chỉ được như vậy mà thôi. Tiến thêm được một bước này thì Lệ Cương cũng căn bản đã đứng vững chân trong huyện Ung Bình.Vấn đề thư ký thì Lệ Cương chính thức nhờ Trương Thanh Vân giúp đỡ chọn lựa. Trong khoảng thời gian mẫn cảm này, Trương Thanh Vân tất nhiên cam tâm tình nguyện cho người khác thấy được lập trường của mình. Hắn nhét Vương Hoa Hoa vào trong phòng thư ký của huyện, cô gái này cảm động rơi nước mắt đối với hành động của Trương Thanh Vân. Dù không có cấp bậc hành chính nhưng được đảm nhiệm chức vụ thư ký chủ tịch huyện cũng đã làm Vương Hoa Hoa cảm thấy rất thỏa mãn.Còn Trương Thiến cũng không cảm thấy có gì đó uất ức, nàng biết rõ chỗ khó của Trương Thanh Vân, nàng và Vương Hoa Hoa chỉ làm việc cùng Trương Thanh Vân được vài tháng mà một người đã được đề bạt lên chức vụ quan trọng. Vì điều này mà Trương Thiến lại rất chờ mong, nàng có một loại tín nhiệm rất mạnh đối với Trương Thanh Vân.Sau khi văn phòng huyện đã được ổn định cực kỳ vững vàng thì lúc này Trương Thanh Vân đi trên con đường nào chính là chủ đề quan trọng mà tất cả mọi người trong quan trường Ung Bình bàn luận cực kỳ sôi nổi. Tin đồn trong hội nghị thường ủy lần trước đã truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều đã xác định Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ được điều động. Một vài người có khứu giác chính trị nhạy bén thì cho rằng Trương Thanh Vân sẽ đi đến thị trấn Thanh Hà làm phó chủ tịch. Tất cả mọi người đều biết rõ Trương Thanh Vân và Vũ Chí Cường có quan hệ thế nào, vì vậy mà ý vị của lần đề bạt này không nói ra thì ai cũng hiểu.Gần đây Trương Thanh Vân rõ ràng cảm giác được ánh mắt của rất nhiều người trong huyện ủy và văn phòng huyện nhìn mình rất mất tự nhiên, trước kia thấy mình thì xưng huynh gọi đệ nhưng bây giờ thì lập tức tránh xa. Những cán bộ xã và thị trấn bên dưới gặp Trương Thanh Vân ở huyện ủy cũng không còn nhiệt tình như trước, xem ra mọi người đều biết rõ giai đoạn này quá mẫn cảm, cần phải giữ khoảng cách với Trương Thanh Vân là việc làm cực kỳ chính xác.Trần Mại cũng gọi điện thoại đến hỏi han Trương Thanh Vân, hắn đề nghị Trương Thanh Vân dù đi Lật Tử Bình cũng không nên đến Thanh Hà. Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ cười nói: "Tôi là một cục gạch cách mạng." Trần Mại nghe vậy mà nôn nóng đến mức muốn nhảy xổ lại xách ngược tai hắn.Trương Thanh Vân nghe được những lời nói quan tâm của Trần Mại mà cảm thấy rất xúc động, trên quan trường đều là những kẻ cực kỳ lạnh lùng và liên tục tấn công nhau dù là ngấm ngầm hay công khai, vì vậy tình bạn tinh khiết giữa hắn và Trần Mại rất đáng quý.Trương Thanh Vân cũng có tâm tư, hắn muốn nghĩ biện pháp chuyển công tác của Trần Mại đi nơi khác. Trần Vân Sơn và Trần Mại phải cách xa nhau ra mới tốt, vì con đường chính trị của Trần Vân Sơn rất đen tối, tuy thắng bại khó lường nhưng Trương Thanh Vân không hy vọng Trần Mại vì vậy mà ảnh hưởng.Trương Thanh Vân cực kỳ bình tĩnh đối với những lời bàn tán của người ngoài, mỗi ngày hắn đều nhàn rỗi ở cơ quan, mỗi ngày đều nhắc nhở Trương Thiến để ý đến những tài liệu của phòng văn thư. Hắn chọn lựa những tin tức quan trọng đưa sang cho Liễu Thanh, những thời gian còn lại thì hắn vùi đầu vào đọc sách, không cảm giác được chính mình gần như đã là người chết.Trương Thanh Vân cũng thi thoảng gặp mặt Lệ Cương và Vũ Đức Chi. Khi gặp mặt Lệ Cương thì rõ ràng vẻ mặt vị chủ tịch huyện có chút áy náy nhưng nhiệt tình vẫn không giảm. Trong khoảng thời gian này Lệ Cương thường xuyên gọi điện thoại cho Trương Thanh Vân, vì thư ký của Lệ Cương và Lưu Diệp đều do chính Trương Thanh Vân đề cử.Tất cả mọi người trong Ung Bình đều biết Trương Thanh Vân là người Lệ Cương, nhưng Trương Thanh Vân và Lệ Cương đã thật sự khăng khít sao? Trước kia thì hoàn toàn có thể, nhưng từ những biểu hiện sau này thì cảm thấy rất khó dò. Dù sao lúc này Lệ Cương cũng đã ổn định được thế lực, rõ ràng tất cả đều được đổi bằng tiền đồ và thành tích của Trương Thanh Vân, vì vậy trong lòng hai người đều có điểm tối.Vũ Đức Chi mỗi lần gặp Trương Thanh Vân điều tỏ vẻ khuyến khích, Trương Thanh Vân cũng rất khách khí đối với lão. Trương Thanh Vân cực kỳ bội phục Vũ Đức Chi, hắn đã học hỏi được trên người Vũ Đức Chi rất nhiều điều.Nháy mắt đã đến tháng năm, khi Trương Thanh Vân còn đang làm việc ở huyện ủy, khi tất cả mọi người hầu như đã lãng quên hắn thì Hoàng Tung Sơn đã đưa ra một đề xuất trong một hội nghị đầu tiên trong tháng của thường ủy. Hoàng Tung Sơn nói trọng trách của mình quá nặng, lão sắp xếp Vương Bình phân công quản lý công tác đảng đoàn thể. Động tác lơ đãng này đã hoàn toàn làm cho Trương Thanh Vân thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn đã biết mình an toàn. Sau khi Hoàng Tung Sơn cẩn thận cân nhắc thì nhận thức được giá trị của mình, Trương Thanh Vân hắn chính là công cụ tốt nhất để căn bằng các thế lực vào lúc này.Sau khi Vương Bình nhận chức thì việc làm đầu tiên chính là đề nghị đảng ủy, hắn thấy bí thư Trương phòng pháp luật đang bệnh nặng, lúc này phòng pháp luật không có ai nắm bắt, vì vậy mới điều Liễu Thanh sang kiêm nhiệm chức phó bí thư phòng pháp luật, chuyên xử lý những chuyện xảy ra trong ngày. Đề nghị của Vương Bình được Hoàng Tung Sơn cho phép, đồng thời cũng được đa số thường ủy tán thành.Một tảng đá này đã hoàn toàn làm bùng lên những con sóng ngàn tầng trong mặt hồ phẳng lặng, tất cả mọi người đều biết Vương Bình trước giờ trầm lặng rất lâu trong Ung Bình cuối cùng cũng bùng nổ. Thân phận bí thư phụ trách công tác đoàn thể đã chính thức đưa Vương Bình tiến vào trong trung tâm quyền lực của huyện Ung Bình.Sau khi Liễu Thanh kiêm nhiệm chức phó bí thư phòng pháp luật thì Hoàng Tung Sơn chính thức phê chỉ thị đề bạt Trương Thanh Vân lên làm người chủ trì những công tác hằng ngày của văn phòng huyện ủy. Ngay sau đó một phó bí thư của văn phòng huyện ủy là Lôi Minh lập tức được đề bạt làm chủ tịch thị trấn Thanh Hà, Vũ Chí Cường chính thức được đề bạt làm bí thư đảng ủy thị trấn Thanh Hà.Hoàng Tung Sơn liên tiếp đề bạt và ra chỉ thị đã phá vỡ tất cả suy đoán của mọi người, để mọi người nhìn thấy huyện ủy lúc này tràn đầy năng lượng. Hoàng Tung Sơn là người đứng giữa Vũ Đức Chi và Lệ Cương, lão khống chế cực kỳ cân đối, đồng thời cũng giữ vững lực ảnh hưởng của chính mình.Trước tiên lão dùng chức bí thư phụ trách công tác đoàn thể để lôi kéo Vương Bình, hai người tạo thành một liên minh đè ép Lưu Vạn Hà, đồng thời còn nắm quyền chủ động vào trong lòng bàn tay. Sau đó hắn lấy nguyên nhân bí thư Trương phòng pháp luật bị bệnh nặng mà thuận lợi ném vị trí công tác cho Liễu Thanh, như vậy cũng đủ để uy hiếp Trần Vân Sơn.Hoàng Tung Sơn vừa ra tay thì lập tức chiếm được ưu thế, lão đã thể hiện ra cái nhìn sâu sắc khi sử dụng Trương Thanh Vân và Lôi Minh, rõ ràng đã ném cho Lệ Cương và Vũ Đức Chi mỗi người một quả táo, nhưng điều này cũng làm cho Lệ Cương và Vũ Đức Chi càng kiêng dè. Ánh mắt của Hoàng Tung Sơn rất độc đáo, lão thấy rõ Trương Thanh Vân và Lôi Minh rõ ràng sắp bị vứt bỏ, lúc này lão đề bạt hai người bọn họ, khí thế của Lệ Cương và Vũ Đức Chi lập tức bị ép xuống thấp.Lần này trong những màn kịch chính trị cực kỳ rung động, Trương Thanh Vân rõ ràng là người nằm trên thế thắng. Hắn là người chủ trì tất cả nhưng công việc trong huyện ủy, như vậy chẳng khác nào một quản gia, Trương Thanh Vân hắn có bao nhiêu năng lượng thì tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng.