Cao Kiến Dụ được coi là hẻm núi hiểm trở nhất Ung Bình, nơi đây đều là núi đá cao chót vót, hơn nữa lại có tính chất đất cát, trong bốn mùa một năm liên tục có lở đất.Sau khi Trương Thanh Vân xuống xe và đi bộ hơn nửa giờ mới đến được địa điểm xây dựng cầu Cao Kiến Dụ. Chân cầu Cao Kiến Dụ đóng sâu vào lòng đất tám mươi thước, chân cầu với kết cấu bê tông đã được đúc hoàn tất. Lúc này công trình rất yên ắng, rõ ràng mọi người đều đã đình công.Trương Thanh Vân đứng bên chân cầu nhìn xuống thì cảm thấy đầu váng mắt hoa, vì lúc này chưa đến mùa nước nên khe bên dưới rất khô cạn. Nhưng Trương Thanh Vân biết rõ không bao lâu nữa phía dưới sẽ cuồn cuộn nước, lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.Sau khi đi dạo một vòng quanh công trường, Trương Thanh Vân cũng không thu hoạch được bất kỳ thứ gì. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát thì hắn phát hiện trên công trường không còn bất kỳ máy móc dụng cụ nào, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ công ty Thiên Hà không phải giả vờ đình công mà chính là sự thật? Sao công ty này lại thu dọn tất cả mọi thứ, chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng chính phủ sẽ không cấp tiền?Trương Thanh Vân cảm thấy cực kỳ nghi ngờ, hắn cất bước chậm rãi tiến về phía trước, một lúc sau đã đi đến một chiếc lều được dựng trên công trường. Lúc này trong lều không có người nào, nhưng khi Trương Thanh Vân vừa mới định tiến vào thì đã có người gọi giật lại.- Này, anh kia, anh làm gì vậy? Anh muốn vào trong làm gì?Đối phương là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc chất phác, chắc là một nhân viên mà công ty xây cầu giữ lại bảo vệ công trường. Trương Thanh Vân căn cứ vào khẩu âm mà biết được đây là người Vũ Đức.- À, chào anh! Tôi chỉ tùy tiện đi qua đây dạo chơi, nghe nói Cao Kiến Dụ là địa phương nguy hiểm nhất trong huyện Ung Bình, trước nay vẫn rất muốn đến xem, quả nhiên lúc này mới thấy danh bất hư truyền.Trương Thanh Vân nở nụ cười, hắn móc gói thuốc từ trong túi ra đưa sang, vẻ mặt người đàn ông trung niên cũng hòa hoãn trở lại.- Ôi, ông anh, tôi thấy hình như người ta đang xây cầu thì phải? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m- Ánh mắt khá đấy, chúng tôi là người của công ty xây dựng Thiên Hà, cậu đã nghe qua cái tên Thiên Hà bao giờ chưa? Hì hì, cầu này là chúng tôi xây.Người đàn ông trung niên nở nụ cười đắc ý nói.- Ôi trời, công ty cầu đường Thiên Hà! Đây chính là công ty lớn, chế độ đãi ngộ của ông anh cũng tốt đấy chứ? Nhưng sao cầu lại ngừng xây rồi?Trương Thanh Vân cố gắng dùng giọng nịnh nọt nói.Người đàn ông trung niên rõ ràng rất biết cách hưởng thụ, vẻ mặt hắn trở nên đắc ý, hắn cười nói:- Tiền lương của tôi thì không nhiều lắm nhưng lại là nhân viên chính thức, một tháng được một ngàn năm trăm đồng.Người này nở một nụ cười ngây ngô rồi nói:- Tôi nhìn cách ăn mặc thì biết rõ cậu không phải là người bình thường nhưng nếu nói đến chuyện xây cầu thì cậu cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi. Lúc này chúng tôi phải đợi qua đợt lũ mới tiếp tục khởi công, nếu cưỡng ép thì lũ đến cầu sẽ biến hình, thậm chí sụp đổ. Mỗi một trụ cầu đều dùng tiền đắp thành, đều có giá vài chục triệu chứ không phải chơi.Trương Thanh Vân giật mình gật đầu, hắn tự tìm cho mình một chiếc ghế rồi ngồi xuống tiếp tục cuộc nói chuyện làm quen. Một lúc sau bầu không khí giữa hai người đã trở nên nóng hổi, vị huynh đệ này ở lại bảo vệ công trường nên rất nhàm chán, bình thường chỉ được nghe tiếng chim kêu vượn hú, bây giờ có một người bồi chuyện thì cực kỳ hứng thú.- Cậu em, cậu không biết đấy thôi, xây chiếc cầu này cũng cực kỳ mạo hiểm. Từ khi khởi công xây dựng đến nay thì chiếc cầu này đã nuốt mất ba mạng người, cả đời Liễu Đại tôi đã xây biết bao cây cầu, nhưng đây cũng là lần đầu tiên được thấy một khúc xương khó gặm thế này.Trương Thanh Vân cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, muốn xây dựng một cây cầu dưới tình hình địa chất và địa thế như thế này quả thật khó khăn rất lớn, hơn nữa máy móc cơ giới rất khó thể phát huy hết tác dụng nơi đây. Căn cứ vào những tài liệu đã được xem, Trương Thanh Vân biết mỗi chiếc chân cầu mỗi bên đều được cắm sâu vào lòng đất hơn tám mươi mét, đã hao tổn vài chục triệu đồng.- Nhưng không phải chỉ có chuyện xây cầu gặp khó khăn. Lúc này đập thủy điện lớn sắp hợp long, dưới này sẽ bị chìm trong nước. Này người anh em, cậu có biết con đập này không?- Cái gì?Trương Thanh Vân giả vờ kinh ngạc nói:- Sau khi đập thủy điện hợp long thì nơi đây sẽ chìm trong nước sao? Vậy thì hơi mệt rồi, các anh cần phải tranh thủ thời gian, nếu không sẽ chẳng kịp.- Ai nói làm có thể kịp?Người đàn ông trung niên thở dài một hơi nói:- Nhưng thời gian cây cầu này trì hoãn quá lâu, nếu cố gắng làm việc thì trung tuần tháng giêng năm sau mới hoàn thành, như vậy thì cũng quá muộn và không còn kịp nữa. Vì vấn đề này, hơn nữa cũng đúng lúc huyện Ung Bình chưa kịp rót tiền, công ty lợi dụng cơ hội tốt để đình công. Nếu không huyện Ung Bình kiện ra tòa thì sẽ đền bù rất nhiều tiền.Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, trong lòng cũng trở nên tươi sáng. Hèn gì vừa rồi mình đến đây không thấy bất kỳ máy móc dụng cụ gì, thì ra mọi chuyện là như vậy. Nếu đây là thật thì rõ ràng huyện ủy Ung Bình oan ức đến cực điểm.Đột nhiên vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn mơ hồ nhớ rõ ngày hôm qua xem xét hồ sơ về cầu Cao Kiến Dụ, bên trên đã ghi rõ ràng cầu phải hoàn thành trước đầu tháng mười hai, chẳng lẽ thời gian bị sai lệch?- Trong chuyện này có vấn đề.Trương Thanh Vân thầm nghĩ. Lúc này hắn đã không thể ngồi yên được nữa, sau khi tùy tiện nói với người đàn ông kia thêm vài câu thì hắn lập tức biện lý do mình có chuyện khác phải làm rồi bỏ đi.Sau khi Trương Thanh Vân đi xuống công trường thì lập tức đi ra đường lớn định bắt xe về huyện Ung Bình, nhưng ai ngờ đợi hơn một tiếng đồng hồ mà chẳng có chiếc xe nào. Lúc này hắn đã quá đói bụng, vì vậy đành phải lê bước đến đầu thôn Cao Kiến Dụ tìm một quán cơm lấp đầy bụng.Khi Trương Thanh Vân vào ngồi trong quán cơm thì vội vàng gọi điện cho Lệ Cương để chuẩn bị báo cáo tình huống, nào ngờ hắn gọi bốn lần nhưng không ai nhấc máy, vì vậy mà trong lòng càng thêm bực bội.Quán cơm này nằm ở đầu cầu Cao Kiến Dụ cũ, sau khi Trương Thanh Vân ăn xong cơm nước thì đi thẳng về phía câu cầu Cao Kiến Dụ cũ. Hắn đã từng đọc qua địa chí về huyện Ung Bình, hắn biết cây cầu Cao Kiến Dụ này được xây vào những thập niên năm mươi, vì vậy mà trong lòng liên tục cảm thán. Năm mươi năm trước đã có thể xây được một cây cầu như vậy, mà lúc này đã hơn bố mươi năm sau nhưng xây dựng lại thì cực kỳ khó khăn.Đột nhiên Trương Thanh Vân khẽ chấn động, hắn thầm nghĩ khi đất nước xây dựng cây cầu cũ thì lũ đến phải làm sao? Khi đó cũng đâu có cốt thép, với độ cao như vậy thì khung gỗ chắc chắn sẽ mục ra chỉ trong chốc lát. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tạm thời quyết định không quay về, hắn xoay người đi về phía thôn Cao Kiến Dụ để tìm vài người già hỏi thăm tình hình.Quả nhiên không phụ lòng người, sau khi Trương Thanh Vân đi lòng vòng thôn vài lượt thì đã có chút thu hoạch. Những người già trong thôn đưa ra cho Trương Thanh Vân một đáp án kích động lòng người, đó chính là nếu đi thẳng từ phía cầu Cao Kiến Dụ cũ lên thượng du năm mươi dặm sẽ tiến vào địa giới xã Nhạn Nam, con sông cũng chảy qua xã Nhạn Nam.Tuy địa thế xã Nhạn Nam khá cao nhưng lại bằng phẳng hơn xã Nhạn Bắc phía bên này, hơn nữa Nhạn Nam còn có đập nước. Vào thập niên năm mươi khi xây cầu Cao Kiến Dụ thì áp dụng phương pháp ngăn nước thượng lưu. Bình thường khi thiếu nước thì con đập trên xã Nhạn Nam sẽ khô cạn, lúc đó người ta lợi dụng hàng loạt con mương để đưa nước sông vào trong thay thế cho nước đập, nếu nước dư thừa sẽ đi theo những con mương đổ vào những hang động đá vôi rất lớn dưới lòng đất xã Nhạn Nam.Nếu khi có lũ thì người ta sẽ dùng con đập chặn nước theo yêu cầu bên dưới, như vậy vòng đi vòng lại thì nước sông đều bị chặn nếu có chỉ thị rõ ràng.Trương Thanh Vân nhận được đáp án này thì lập tức không muốn tiếp tục ở lại, hắn vội vàng chạy ra khỏi thôn và đến bên đường lớn bắt xe. Hôm nay hắn phải về báo cáo tình huống với Lệ Cương, Trương Thanh Vân cho rằng đây là cơ hội duy nhất để công trình xây cầu Cao Kiến Dụ có thể hoàn thành đúng thời hạn.